
hể nào quên được!
“Đừng!”
Tôi hét to một tiếng, theo bản năng bỏ chạy, căn bản là quên mất phía sau không
có đường, chỉ có một ngọn núi giả rất cao. Tôi vội vàng lui thân mình về phía
sau, ngã xuống nền nhà phủ đầy đá vụn!
Tôi sợ
tới mức nhắm chặt mắt lại, chờ đợi sự đau đớn sắp giáng xuống.
“Đáng
chết!” Tôi bỗng nghe được một tiếng gầm nhẹ, một đôi cánh tay vươn tới ôm lấy
thân mình đang rũ xuống của tôi, cùng nhau ngã nhoài, đúng lúc cái gáy của tôi
đang gần chạm đến những mảnh đá vụn.
“A…”
Tiếng kêu rên vang lên bên tai tôi, kèm theo đó là âm thanh của sự va
chạm xương cốt.
Tôi mở
mắt ra, là khuôn mặt đau đến vặn vẹo của Trần Việt Phong, phía dưới, bàn tay
anh ta đang đặt trên mặt đá, đã bị trầy xước đến tróc cả da,máu đỏ thẫm.
Tôi
kinh hãi nhìn anh ta, nhất thời quên cả phản ứng.
“Tiểu
thư, em cũng thật nặng quá!” Một lúc lâu sau, Trần Việt Phong mới thảm thiết
kêu lên một tiếng. Tôi bây giờ mới phát hiện người mình đang bị anh ta
chặt chẽ ôm vào trong ngực. Mà anh ta lại nhận hết tất cả sự va chạm vừa rồi.
Tôi bối
rối đứng dậy, động tác hơi mạnh làm cho cả người Trần Việt Phong đều đau đớn,
vội cắn chặt răng, vẻ mặt khốn khổ!
“Xin
lỗi, anh không sao chứ?” Tôi áy náy nhíu mày nhìn anh ta, khẽ nuốt nước miếng.
“Em nói
xem, tiểu thư, ai có mắt đều biết tôi không ổn, rất không ổn!” Trần Việt Phong
ngồi dậy, hướng về phía tôi quát: “Còn không mau đưa tôi đến phòng y tế, em
muốn xem tôi chảy máu chứ gì?” Dứt lời còn giơ bàn tay dính đầy máu lên!
Tôi bĩu
môi, cảm thấy bộ dạng như rồng như hổ kia không hề nghiêm trọng như những gì
anh ta nói. Ít nhất còn có sức mà mắng chửi người khác, người đâu mà hung
dữ!
oOo
“Ai ui!
Đau quá! Cô nhẹ tay một chút, bà thím!”
Tôi
đứng ở một bên nhìn Trần Việt Phong rít gào khi cô giáo y tế băng bó vết thương
cho hắn.
Tay của cô ấy thực sự dùng lực rất mạnh, mỗi một lần băng
dường như đều là hung hăng dùng sức, một chút đều không có nương tay!
Tôi
đứng nhìn mà trong lòng run sợ!
“Em
không phải rất lợi hại sao? Sao lại phải đến phòng y tế thế này? Để tôi giúp em
được toại nguyện, cẩn thận mà băng bó cho em! Còn nữa, nếu tiếp tục gọi tôi là
bà thím, tôi sẽ đánh cho em tàn phế đấy!”
Xem ra,
cô giáo cũng không phải là người hiền lành, ngón tay thon dài cố ý kéo mạnh,
Trần Việt Phong lập tức đau đến nhe răng trợn mắt!
“A,
thím là người phụ nữ độc ác!”
“Xú
tiểu tử, em còn dám nói như vậy à!”
Tôi ngơ
ngác đứng ở một bên nhìn hai người cãi nhau, họ… quen biết sao?
Cô giáo
y tế có một đôi mắt dài nhỏ, hơi xếch, lúc nói chuyện hơi hơi giương lên, cho
dù là mặc áo blouse trắng của bác sĩ, loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy vóc
dáng cô có chút kiêu ngạo, không biết tại sao tôi lại cảm thấy cô đứng ở chỗ
này không phù hợp lắm.
Cô giơ
tay nhấc chân đều giống một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, có lẽ nên như trên
TV, mặc quần áo sang trọng, uống rượu vang đỏ sang quý trong nhà hàng sa hoa ,
hấp dẫn tất cả ánh mắt của đàn ông mới đúng! Chứ không phải ở trong này cùng
tên tiểu tử hung dữ kia tranh cãi!
“Lần
này không phải bởi vì đánh nhau!” Trần Việt Phong bất mãn lẩm bẩm một tiếng,
liếc tôi một cái: “Bởi vì cái người ngu ngốc kia không chú ý nhìn đường!”
Cô giáo
theo tầm mắt của anh ta nhìn về phía tôi. Tôi chỉ biết xấu hổ cười cười, hung
hăng trừng mắt nhìn Trần Việt Phong, khẽ cắn môi, nhịn xuống không phản bác anh
ta!
“Vậy
thì cũng nhất định là do em bắt nạt người ta rồi!” Cô giáo không khách khí lại
thưởng cho hắn một cái cốc đầu.
“A, sao
cô có thể bất công như vậy! Đau quá!” Trần Việt Phong ôm đầu, bất mãn nhìn cô,
so với vẻ kiêu ngạo vừa rồi, ở trước mặt cô giáo hắn lại giống một đứa trẻ
bốc đồng!
Thật
vất vả để hai người vừa cãi nhau vừa kết thúc việc băng bó, cô giáo nhẹ nhàng
đóng tủ thuốc lại, quay đầu, khóe miệng khẽ cong lên, thế nhưng nụ cười kia rất
giống với Trần Việt Phong.
“Cô bé
đáng yêu, cháu của cô tính tình chắc là rất khó chịu!!”
Thì ra
họ thật sự quen biết, tôi ngẩn người!
“Thím
à, thím dong dài quá rồi đấy!” Trần Việt Phong bất mãn kêu to, nhưng tôi
lại nhìn thấy khuôn mặt hắn trở nên hồng hồng.
Hắn
không phải là thẹn thùng đấy chứ?
“Cháu
mà còn gọi dì là thím nữa là dì sẽ đánh đấy!” Lại là một cái cốc đầu!
“Trời
ơi, sao dì lại bạo lực như thế!”
Tôi
ngây dại đứng ở một bên, hai người này không đến một phút đồng hồ lại cãi nhau.
Tôi nhịn không được mà cười cười. Dì cháu nhà này thật đúng là thú vị! “Không
ngờ cô giáo lại là dì của anh!” Trên đường trở về kí túc xá, tôi liếc nhìn Trần
Việt Phong. Ai mà ngờ được anh ta lại có một người dì xinh đẹp như vậy.
“Tôi
cũng không thể tưởng tượng được, em lại có ma lực lớn đến thế!” Trần Việt Phong
kinh thường hừ hừ, vẻ mặt buồn cười nhìn tôi.
“Hả?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.
“Không
phải sao? Chúng ta mới gặp nhau có hai lần, em đã khiến cho tôi mình đầy thương
tích, vậy mà còn không có ma lực sao?” Trần Việt Phong đùa cợt nhìn tôi.
Tôi cắn
chặt môi dưới, hận không thể giống như dì của anh ta, cốc cho một cái vào đầu.
N