
định cuộc đời mình, tôi không muốn chịu
sự tra tấn của ác ma thêm nữa!
“Chết?”
Đường Diệc Diễm mỉa mai hừ lạnh: “Em bỏ được sao? Em bỏ được thế giới có
Trần Việt Phong mà rời đi sao?”
“Anh…”
Không ngoài suy nghĩ của tôi, hắn nhất định đã sớm phái người đi điều tra Trần
Việt Phong. Nhưng hắn đã nói đúng, tôi luyến tiếc, luyến tiếc rời bỏ Trần Việt
Phong! Tôi bắt đầu lo lắng, sợ hãi Trần Việt Phong sẽ bị tổn thương. Cứ
dựa theo tính cách trước đây của hắn, tôi thậm chí không hề nghi ngờ hắn sẽ
giết Trần Việt Phong!
Thấy
tôi chần chờ, Đương Diệc Diễm bỗng nheo mắt lại, màu đỏ quen thuộc bắt đầu lan
tràn trong đôi mắt hắn. Hơi thở của hắn đang bình thường bởi vì
sự dao động của cảm xúc mà bỗng trở nên không ổn. Hắn vẫn không thay đổi,
tuy bề ngoài tỏ ra không sao cả, nhưng tôi có thể nắm bắt được cảm xúc của hắn.
Tựa như lúc này, khi hắn thấy tôi vừa nghe đến ba chữ “Trần Việt Phong” mà
lộ ra sự lo lắng, hắn lại bắt đầu không khống chế được cảm xúc của mình.
Còn
tôi, không biết có nên vì sự thần thông quảng đại của mình mà tự tán
dương hay không!
“Em
không cần cha mẹ của em nữa sao?” Đường Diệc Diễm bắt đầu nâng cao giọng.
“Tôi
nghĩ, so với sự nghiệp của bản thân, hạnh phúc của con gái ở trong mắt cha mẹ
mới là điều quan trọng nhất!” Hắn lại muốn dùng người thân của tôi để bức bách
tôi sao? Đáng tiếc, tôi sẽ không thoả hiệp, tôi dũng cảm ngẩng đầu nhìn hắn.
Lần đầu tiên, tôi không có chút sợ hãi nào như lúc này.
Câu trả
lời của tôi làm cho Đường Diệc Diễm phải đưa tay lên nới lỏng cà vạt trên cổ
áo, giống như bị thít đến không thể hô hấp được. Sau đó hắn lại cởi bỏ thêm vài
chiếc cúc áo, mới một khắc trước đây, hắn còn áo mũ chỉnh tề, cẩn thận chỉn
chu, mà bây giờ lại càng táo bạo, thậm chí cả bối rối!
Hắn nhất
định không nghĩ rằng tôi sẽ trả lời như vậy, chắc chắn hắn nghĩ tôi sẽ giống
như hai năm trước đây, dễ dàng bị hắn nắm chặt trong tay.
“Duyệt
Duyệt, em thật sự không giống lúc trước. Trước đây, em còn không dám phản kháng
anh như vậy, bây giờ, em lại vì một Trần Việt Phong mà ngay cả cha mẹ cũng
không cần!” Lời cuối cùng, Đường Diệc Diễm gần như là gào rống, hắn hất mạnh
mọi thứ trên bàn làm việc xuống đất. Sau những tiếng vang lớn, căn phòng
lại khôi phục một mảnh tối đen. Trong không khí chỉ còn tiếng thở dốc ồ ồ của
hắn.
Hắn
hoàn toàn bị chọc giận, tôi thấy thân mình cao lớn của hắn từ từ đứng
dậy trong bóng đêm. Tuy rằng xung quanh vẫn tối đen, nhưng tôi cảm giác được cơ
thể hắn tạo ra một bóng ma thật lớn phủ trên người tôi.
Hắn
chậm rãi tới gần tôi, thân mình tôi lại bắt đầu phát run, siết chặt tay lại,
cắn nhanh môi dưới. Đừng sợ, không phải sợ, nhưng mà dùng phương pháp như
vậy để kìm nén sợ hãi thì sẽ không có việc gì thật sao?
Hắn
tiến về phía tôi, càng ngày càng gần hơn, tôi nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn mà
thân mình đông cứng tại đó, tôi thậm chí không dám cử động, cho đến
khi hơi thở nóng bỏng của hắn phả trên mặt tôi, muốn né ra cũng không còn kịp.
Đường Diệc Diễm nắm chặt đầu vai của tôi, tôi dễ dàng bị vây trong lòng hắn,
hắn siết lấy cằm của tôi, bức tôi đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của hắn.
“Tôi có
thể bóp chết hắn giống như bóp chết một con kiến!” Hắn nghiến răng nghiến lợi,
mỗi một tiếng gần như là từ trong hàm răng rít ra.
Thân
thể của tôi run lên, trừng mắt nhìn hắn: “Nếu vậy, tôi sẽ hận anh cả đời!”
Khuôn
mặt của Đường Diệc Diễm biến sắc, tăng thêm lực: “Tôi không quan tâm, không
quan tâm em hận tôi nhiều thêm một chút nữa!” Nói xong, hắn như mưa rền
gió dữ hôn lên mặt tôi, cổ, ngực. Hắn tựa như một ngọn lửa đang cháy
hừng hực, thiêu đốt tôi.
“Buông
ra, dừng lại!” Tôi ra sức kháng cự, trốn tránh sự tiếp xúc của hắn.
Đường
Diệc Diễm giật chiếc cà vạt đang đeo lỏng lẻo trên cổ áo, lôi kéo một chút rồi
đem hai bàn tay đang giãy dụa của tôi trói ở phía sau, ngực của tôi bị buộc
phải nâng lên, dán vào thân thể nóng bỏng của hắn.
“Dừng
lại, cút ngay, cút ngay!” Tôi gào thét lớn tiếng, không chịu thỏa hiệp, lại bị
hắn càng dùng sức kiềm chế, một khi hắn đã muốn làm sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Thẹn
quá hoá giận, tôi hung hăng cắn một ngụm ở gần sát đầu vai của Đường Diệc Diễm.
Răng nanh hãm sâu trong da thịt hắn.
Hắn trở
tay không kịp, đau đớn thét lên một tiếng, đẩy tôi ra. Vẻ mặt tức giận, hắn trừng
mắt nhìn tôi. “Diệp Sương Phi…”
Giây
tiếp theo, tôi bị đánh một bạt tai rất mạnh, lảo đảo ngã trên mặt đất.
Tôi
chống đỡ thân mình, nhìn về phía hắn trong đêm tối: “Đường Diệc Diễm, cho
dù anh giết chết tôi, tôi cũng không cho phép cơ thể dơ bẩn của anh chạm vào
tôi!”
“Dơ
bẩn?” Giọng nói của Đường Diệc Diễm cao vút, ở góc độ của tôi không thể nào
thấy rõ hắn, cho đến lúc hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, tôi mới nhìn rõ sự
âm lãnh trên khuôn mặt hắn. Đôi mắt của hắn loé sáng trong bóng đêm làm cho
người ta sợ hãi, tựa như muốn đem tôi ăn tươi nuốt sống.
Đường
Diệc Diễm cứ nhìn tôi như vậy một lúc lâu, lâu đến nỗi tôi rốt cuộc không
chống đỡ được thân thể đau đớn của mình, hắn mới nắm lấy chiếc cằm