
nói lạnh lùng chợt vang lên
trong phòng bệnh. Tôi giật mình, không cần ngẩng đầu cũng biết người tới là
thần thánh phương nào, kẻ tự tay bồi dưỡng ra ác ma, tôi nên xưng hô với ông ta
thế nào đây nhỉ? Ma vương? Diêm La?
“Cám ơn
khích lệ của ông! Tiếc là tình trạng tôi bây giờ không thể đứng dậy nghênh đón
rồi!”
Đường
Triết Lý vì sự đùa cợt trên mặt tôi mà xa xẩm mặt mày, dùng sức chống mạnh
chiếc gậy.
Có lẽ
việc tôi chọc giận ông ta hết lần này đến lần khác đã khiến cho phần người còn
sót lại của ông ta cũng biến mất, nhìn vẻ mặt kia, tôi sẽ không hoài nghi
ông ta muốn ăn luôn cả xương cốt của tôi, uống máu tôi.
Ông ta
đối với tôi căm thù đến tận xương tuỷ, tôi cũng đối với ông ta không có chút
hảo cảm.
Cũng
như nhau cả thôi!
“Lập
tức bỏ đứa nhỏ đi, xoá sạch thứ đồ nghiệt chủng này!” Không cần hoài nghi ông
ta thần thông quảng đại thế nào mà biết được tin tôi mang thai, ông ta luôn có
cách riêng. Hơn nữa lần nào cũng đi thẳng vào vấn đề.
Nhưng
khi ông ta mắng đứa nhỏ trong bụng tôi là nghiệt chủng, tôi nghĩ là tôi đã
nhìn ông ta với ánh mắt căm hờn. Nghiệt chủng? Ông ta có tư cách gì mà nhục nhã
đứa nhỏ như vậy, dám nhục nhã con tôi!
“Đường
tổng, nếu hôm nay ông tới là để nhục nhã tôi, vậy thì mong ông thông cảm, tôi
không có kiểu ham mê mắng mỏ người khác!” Nghiệt chủng, ông ta chớ quên, đứa
nhỏ này chảy một nửa huyết thống của Đường gia. Tuy rằng tôi cũng chẳng ham hố
gì, nhưng đây là chuyện không thể không bị cuốn vào.
“Được
lắm... Diệp tiểu thư quả nhiên rất có bản lĩnh. Ta muốn nhìn xem, ai còn có thể
giúp cô!” Đường Triết Lý nói xong, nặng nề đập cây gậy trên mặt đất. Cửa phòng
bệnh lập tức có mấy tên đàn ông cao lớn vào, vây quanh tôi.
“Các
người muốn làm gì?” Chẳng lẽ thật sự không có luật pháp sao? Nơi này là bệnh
viện, ông ta sao có thể muốn làm gì thì làm!
Có lẽ
tôi đã quá coi thường năng lực của ông ta, Đường Lriết lý nháy mấy người đàn
ông kia, họ lập tức không chút kiêng nể nào mà dựng tôi từ trên giường dậy.
“Bỏ ra…
buông ra…” Ông ta muốn làm gì? Tôi sợ hãi gào to, mọi người quanh phòng bệnh
đều nhô đầu ra nhưng sau đó lại sợ hãi rụt trở về.
Cứu
tôi, cứu tôi, ai đó tới cứu tôi…
“Đường
tổng…” Bác sĩ khó xử nhìn Đường Triết Lý.
“Bác sĩ
Lý…” Tôi hướng ánh mắt cầu xin về phía ông ấy. Hãy cứu tôi!
“Lập
tức đi chuẩn bị, lấy đứa nhỏ trong bụng ra!” Sắc mặt Đường Triết Lý không chút
thay đổi, cũng không thèm liếc tôi một cái, chán ghét mở miệng.
“Nhưng
còn… Đường thiếu gia...”
“Nhớ rõ
cho ta, ai mới là chủ nhân thực sự!”
“Vâng...
Vâng... Đường tổng!” Sự thoả hiệp của bác sĩ khiến tôi tuyệt vọng nhắm mắt
lại, ông ta thật sự nói được thì làm được, quá độc ác!
Không,
tôi không muốn!
Tôi cắn
chặt môi, tim run lên, nhân lúc họ không để ý, nặng nề đạp lên chân một tên,
rồi lại đá thêm một cước. Gã lập tức đau đến mức phải buông ra.
Chính
là lúc này! Tôi liều lĩnh chạy về phía cửa phòng.
Không,
không được, tôi muốn đứa nhỏ này, giờ khắc đó, tôi rốt cuộc cũng hiểu ra rằng
tôi muốn đứa bé, tôi muốn nó!
Tôi
muốn bảo vệ đứa nhỏ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con! “A…”
Tôi còn chưa kịp chạy đến cửa bệnh viện thì khuỷu tay đã bị hai tên vệ sĩ cao
lớn tóm chặt lấy, cảm giác đau đớn truyền đến. “Cứu mạng! Cứu mạng…!” Tôi nhìn
những người đang vây xung quanh bàn tán ở đại sảnh của bệnh viện, liên tục cầu
cứu, nhưng khi họ nhìn thấy những tên vệ sĩ lạnh lùng như sát thủ này, không
một ai dám bước ra cứu tôi.
“Lôi nó
về đây cho ta!” Giọng nói đầy phẫn nộ của Đường Triết Lý vang lên giữa đại sảnh
bệnh viện.
“Không…”
“Ông…”
Tôi
kích động quay đầu. “Diệc Diễm…” Tựa như đã tìm thấy cứu tinh, tôi rơi nước
mắt: “Cứu em…” Tôi không muốn bỏ đứa bé…
Đường
Diệc Diễm vội chạy về phía tôi, mấy người đàn ông kia sợ tới mức cuống quýt
buông tôi ra.
“Ông…”
Đường Diệc Diễm gắt gao ôm chặt tôi vào lòng. Tôi run run dựa vào hắn.
“Đường
Diệc Diễm, cháu có biết mình đang làm cái gì không? Cháu hãy suy nghĩ kĩ cho
ta, cháu thật sự nên vì con đàn bà này mà đối nghịch với ta sao?” Ông ấy nhìn
cảnh chúng tôi gắt gao ôm nhau, mặt tức giận đến đỏ bừng, lại một lần nữa siết
chặt cây gậy trong tay.
“Ông…”
Đường Diệc Diễm ôm tôi, tăng thêm lực, miệng hắn bất giác run rẩy, nhìn Đường
Triết Lý, ánh mắt tràn ngập sự kính sợ. Tôi nghĩ Đường Diệc Diễm thực sự sợ ông
ta. Ít nhất, loại sợ hãi này của hắn tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Đường
Diệc Diễm, bây giờ cháu lập tức buông cô ta ra, sự hồ nháo của cháu ta có thể
cho qua! Mau tách hai đứa nó ra cho ta!” Đường lão gia vừa ra lệnh một tiếng,
đám vệ sĩ lúc trước còn có chút e dè đối với Đường Diệc Diễm, thì bây giờ lá
gan cũng nổi lên, bọn họ đi tới, muốn tách chúng tôi ra.
“Không,
đừng, tôi không muốn bỏ đứa nhỏ…” Tôi sống chết ôm chặt Đường Diệc Diễm, quyết
không buông tay: “Diệc Diễm, Diệc Diễm, cứu em, cứu con của chúng ta…” Tôi
thương tâm khẩn cầu hắn, thân mình Đường Diệc Diễm cứng đờ.
“Cút
ngay cho tôi…” Đường Diệc Diễm quát mấy người đàn ông kia, hung ác trừng mắt
nhìn bọn họ, gắt gao nắm ch