
bái tế anh
ta, không ngờ lại gặp phải cô gái kia, thế là... tôi bỗng có suy nghĩ, nếu… tôi
ở gần cô gái đó, nếu anh ta lại đến quấy rầy tôi, tôi cũng sẽ ra tay luôn với
cô gái mà anh ta thích…” Trong mắt người đàn ông đó loé lên một chút tố chất
thần kinh, gã hung hăng, đờ đẫn nói, vết sẹo kia bởi vì hắn vặn vẹo cơ mặt mà
càng thêm dữ tợn.
“Mày
điên rồi à? Nó đã chết rồi, không thể làm gì được mày hết…” khuôn mặt của Đường
Tỉ Lễ đã không còn vẻ ôn hòa, bởi vì gã đàn ông kia đang hồ ngôn loạn ngữ mà
đôi mắt hắn trở nên thâm trầm, nắm chặt tay thành quyền.
“Không
phải đâu, ông chủ, anh ta vẫn còn sống, anh ta vẫn luôn quanh quẩn bên người tôi,
anh ta muốn giết chết tôi, giống như chúng ta đã giết chết anh ta…”
“Câm
mồm!” Đường Tỉ Lễ rống to, nhìn khắp bốn phía xung quanh. Tôi vội nấp thân
mình, gắt gao cắn môi, không cho tiếng nức nở thoát ra, trong đầu liên tục vang
lên câu nói: “giống như chúng ta đã giết chết anh ta, giết chết anh ta…”
Không,
sẽ không…
Việt
Phong…!
“Là do
hắn gieo gió thì gặt bảo, là do hắn ngu xuẩn! Chúng ta đã lên kế hoạch ổn thoả
nhiều năm như vậy rồi, chỉ cần một cú kích thích cuối cùng, Đường Diệc Diễm sẽ
không thể đứng dậy được. Nhưng hắn lại ngu xuẩn chỉ vì con đàn bà kia mà từ bỏ
tất cả. Là hắn tự tìm con đường chết! Tao phải diệt cỏ diệt tận gốc, hắn đã
biết quá nhiều, nhiều lắm… Những kẻ gây trở ngại cho tao đều phải chết!” Tiếng
nói đứt quãng của Đường Tỉ Lễ truyền ra, giống như nỉ non, lại giống như nguyền
rủa.
“Là hắn
gieo gió gặt bảo, là hắn tự tìm đường chết!”
“Vì con
đàn bà kia, vì con đàn bà kia!”
“Duyệt
Duyệt, nếu em cũng sống trong gia tộc của anh, em sẽ hiểu tất cả, trong mắt của
người Đường gia chỉ có đồng minh và kẻ thù, không có người thân…”
“Cô như
vậy không phải là yêu nó, mà là muốn hại chết con trai tôi. Bố tôi sẽ không tha
thứ cho kẻ phản bội! Nếu… nếu như Diệc Diễm không còn chịu sự khống chế của ông
ấy nữa, vậy thì ông ấy sẽ hoàn toàn hủy diệt Diệc Diễm, ông ấy có thể làm được…
ông ấy rât đáng sợ…”
“Tất cả
mọi việc đều do cô tạo thành, là cô khiến cho Diệc Diễm trở nên hèn mọn như
vậy!”
“Anh
tính toán hết thảy nhưng lại tính không nổi anh sẽ yêu em, anh thật sự yêu em!”
“Tiểu Diệp,
anh thật sự yêu em, rất yêu, rất yêu em!”
“Tiểu
Diệp...”
Không,
không phải…
Không
phải là ngoài ý muốn, tất cả đều không phải là ngoài ý muốn!
Tôi bịt
tai lại, liều mạng chạy… chạy… rồi lảo đảo té ngã.
Đều do
tôi, tất cả đều bởi vì tôi, Việt Phong cũng vì tôi, Diệc Diễm cũng vậy, tất cả
đều là bởi vì tôi.
“A...”
Tôi đau đớn ngửa mặt lên trời hét thật to.“Tại sao… tại sao, tại sao? Việt
Phong…!”
Bụng…
Bụng bắt đầu run rẩy mãnh liệt. Đau quá! Đau quá! Tôi ôm bụng, cuộn mình trên
bờ cát, bên dưới… có một dòng chất lỏng ấm áp bắt đầu chảy ra… chậm rãi… lẳng
lặng… cảm giác đau đớn như xé rách… máu nhiễm đỏ dưới thân....
Không…
Cứu
tôi, ai tới cứu tôi! Hãy cứu con tôi…
Có
người đưa tôi đến bệnh viện, mơ mơ màng màng… tôi được bế lên cáng, màu trắng
của áo choàng tung bay, tôi sống chết bắt lấy bàn tay bên người, cầu xin: “Xin
ngài, xin ngài... hãy cứu con tôi, van cầu ngài… tôi không thể mất đi đứa nhỏ…”
Hoảng
hốt, một mảnh hoảng hốt, hắc ám qua đi, một dòng ánh sáng mạnh mở ra trước mắt
tôi. Tôi nghe thấy tiếng dụng cụ y tế không ngừng vang lên bên tai. Ánh đèn
trong phòng giải phẫu vẫn đang chiếu thẳng lên mặt. Tôi vẫn không ngừng nỉ non:
“Cứu con tôi...”
Tôi
không thể mất đi đứa nhỏ, không thể… có cái gì đó lạnh lẽo theo thân thể tôi
chảy ra.
Đau đến
mức không còn cảm giác…
Ánh
sáng cực nóng đột ngột tắt trong nháy mắt...
Tôi
nghe thấy, nghe thấy tiếng khóc...
Rốt
cuộc, có ai đó cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, gắt gao bao bọc, sự ấm áp theo
đầu ngón tay truyền đến, tiếp tục lan tràn, nhưng như thế nào cũng không truyền
tới được trái tim lạnh lẽo của tôi.
Tôi đờ
đẫn mở mắt, Đường Diệc Diễm đang nhìn tôi, vẻ mặt bi thương, hai mắt phủ kín tơ
máu.
Hắn nắm
lấy tay tôi, nhẹ nhàng đưa tới bên môi. “Không sao, chúng ta còn trẻ, sau
này...” Hắn đau đớn nuốt xuống sự nghẹn ngào, tay phải một lần nữa mơn trớn
trán tôi.
Tôi
giật giật khoé mắt, lông mi buông xuống. Tôi không muốn mở mắt, nhìn chiếc lá
nhẹ nhàng rụng xuống bên ngoài cửa sổ, phút chốc lại bị gió cuốn đi, bay lượn
giữa không trung, cho dù có cố sức để bay lên như thế nào, cuối cùng vẫn phải
cô đơn hạ xuống, giãy dụa nhưng rốt cuộc cũng không thể cất mình bay lên.
“Tôi cố
ý…” Tôi lạnh lùng nói, nhẹ nhàng thở dài rồi im lặng, tựa như một cơ thể đã
đánh mất linh hồn, hờ hững cất lời.
Đường
Diệc Diễm đang nắm tay tôi chợt cứng đờ, nhíu mi nhìn tôi.
“Tôi
chịu không nổi, chịu không nổi phải mang trong mình đứa con của anh, chịu không
nổi yêu Trần Việt Phong lại phải chịu dày vò mang thai nó…”Tay hắn càng ngày càng gấp gáp, tôi nghe được tiếng hít
thở trầm trọng của hắn.
“Em nói
cái gì…” Hắn cố sức ngăn chặn sự tức giận của mình, gắt gao nhìn tôi chằm chằm,
muốn tìm thấy trong mắt tôi một tia gì đó loé ra, cho dù chỉ là một