
ư ở Vương phủ trước đây. Bởi vậy, Tử Nhất các này có vẻ là chính Hoàng Thượng ở lại. Nương nương nói xem?”
Liễu Lam trầm ngâm một lúc, khẽ cười: “Người tới a, thưởng cho Tiểu Lục Tử một thỏi vàng.” Từ khi cử hành lễ nhận ngôi vị thái tử cho đến trước khi Hoàng Thượng đăng cơ người vẫn ở trong vương phủ bên ngoài cung. Từ sau khi Hoàng Thượng đăng cơ Vương phủ kia vẫn không người ở. Hiện giờ lại sai người hầu đi về đó lấy đồ dựa theo bài trí ở đó mà sắp xếp, cũng là chuyện có thể xảy ra. Dù sao đã ở hơn mười năm, lâu như vậy, với những đồ vật ở đó ít nhiều cũng có tình cảm. Tử Nhất các kia chỉ cần không chia cho ai trong ba phi tần kia, đặc biệt là Doãn phi thì tốt rồi.
Tiểu Lục Tử nghe nói vậy, vội cười tươi rói quỳ xuống: “Tạ ơn Liễu phi nương nương.” Nâng đầu lại nghĩ tới một chuyện: “Nghe Thạch tổng quản còn nói, Trường Tín điện phía Tây của Tử Nhất các sau này sẽ là nơi thái tử ở.”
Liễu Lam gật gật đầu, không để ý lắm. Từ sau khi Hoàng hậu thất sủng, thái tử không có chuyển khỏi Chiêu Dương điện, hơn một năm nay vẫn ở chung cùng với hoàng hậu. Nhưng mà Hoàng Thượng vẫn chưa từng vì thái tử ở đó mà tới Chiêu Dương điện, chỉ thỉnh thoảng sai người đến bế thái tử tới Thừa Kiền điện. Từ khi bốn người các nàng nhập cung tới nay, cho dù được sủng ái như Doãn phi, cũng không tài cán mà sinh được hoàng tử hay công chúa cho Hoàng Thượng. Vị trí thái tử của đứa bé này vẫn như trước vững chắc như núi. Có lẽ cũng là vì nguyên nhân này mà Nguyễn Vô Song mới như trước bảo trụ được ngôi vị hoàng hậu. Về chuyện vì sao hoàng hậu bị cấm cung, mọi người trong cung đến nay vẫn là khó mà hiểu được. Nhưng phụ thân đại nhân nói, có lẽ hoàng hậu căn bản không có làm Hoàng Thượng sinh khí, chỉ là có người, có chút đồ vật tồn tại là bởi vì nguyên nhân nào đó, một khi đã chiếm được, thì cũng chính là lúc người đó, hoặc đồ vật đó đã hết giá trị.
Từ khi vương triều Bách Lý lập quốc đến nay gia tộc của hoàng hậu luôn được coi như là gia tộc số một, có Nguyễn thái hậu quyền lực cao tận đỉnh núi, hai vị ca ca của Nguyễn Vô Song vừa là Phò mã thân lại giữ chứcc vị quan trọng, Nguyễn Sùng Cát lại là tể tướng đương triều. Nhưng Nguyễn gia từ trước đến nay gia giáo nghiêm cẩn, cũng không có kết bè kết phái với triều thần, cũng không vì được sủng mà kiêu, làm xằng làm bậy. Cho nên chúng thần trong triều ngay cả phụ thân của nàng Liễu thị lang cũng luôn coi trọng Nguyễn gia. Lòng ai cũng hiểu rõ như gương, nếu không phải đương kim Hoàng Thượng năm đó cưới Nguyễn Vô Song, thì Long ỷ ngày hôm nay về phần ai ngồi vẫn là chuyện khó mà khẳng định được.
Buổi chiều, bầu trời không có một tia sáng sủa, chỉ thấy từng đám mây u ám bồi hồi trôi cuối chân trời, khiến cho người ta có cảm giác ngột ngạt khó thở.”
Bách Lý Hạo Triết mân mê cây trâm ngọc bích trong tay. Đây là trân phẩm vừa mới được tiến cống, ngọc bích quý giá, mượt mà mát lạnh, điều đặc biệt chính là trên cây trâm có khắc hình một con bướm rất sống động, từ góc nhìn của hắn tựa như con bướm này sắp tung cánh bay đi. Xưa nay nàng không thích những thứ diêm dúa cầu kỳ, trước đây cho dù là ở vương phủ hay vẫn là ở trong cung, chỉ cần ở trong phạm vi của nàng, nàng chỉ thích bới tóc rất lỏng, mái tóc dài được cố định bằng một chiếc trâm ngọc đơn giản.
Ngắm nghía một hồi lâu, mới ngẩng đầu gọi một tiếng: “Thạch Toàn Nhất.” Thạch Toàn Nhất đang ở ngoài điện, vừa nghe được tiếng gọi của hoàng đế, vội chạy vào, cúi người nói: “Có nô tài, Hoàng Thượng có gì phân phó?” Một hồi lâu cũng không thấy hoàng đế phát ra một tiếng động nào. Thạch Toàn Nhất hơi hơi nâng đầu, chỉ thấy hắn đang nhìn vật gì đó trong tay đến mức xuất thần. Thạch Toàn Nhất liếc nhìn vật đó một hồi, phát giác đó là một cây trâm. Lúc này mới nhớ tới, hôm qua lễ bộ trình lên rất nhiều vật tiến cống, trong số châu báu đó có một cây trâm ngọc. Ông cũng chỉ nhìn liếc mắt một cái, nhưng cây trâm có khắc hình con bướm sống động kia vừa nhìn đã để lại ấn tượng.
Đột nhiên, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đã hơn một năm nay, các loại lễ vật dâng lên, Hoàng Thượng tựa hồ đặc biệt thích ngọc bích. Mỗi lần vật phẩm trình lên đều chọn lưu lại vài món. Nhưng cũng chỉ giữ lại không có ban cho bất kỳ vị tần phi nào.
Ông đang suy nghĩ lại đã nghe được thanh âm của hoàng đế truyền tới: “Truyền khẩu dụ của trẫm——” hắn dừng một chút, đầu ngón tay mân mê cây trâm, mượt mà dễ chịu, không muốn rời tay, giống như da thịt của nàng —- điều duy nhất không giống chính là da thịt của nàng có mang theo ấm áp —- Thạch Toàn Nhất nghe ra ngữ khí của hắn dường như vẫn đang còn lưỡng lự. Đang câ