
ng thái lại tuấn mỹ như thế, cùng vô song biểu tỷ thật sự là một đôi bích nhân. Chỉ tiếc Vô Song biểu tỷ đi sớm như vậy ——
Hắn yên lặng nhìn phản ứng của nàng, theo ngay từ đầu có điểm mờ mịt, đến vẻ giật mình sau này, cùng với tia sợ hãi trong mắt lúc sau. Phản ứng của nàng thực tự nhiên, cũng thực chân thật.
Hắn áp chế xúc động không ngừng cuồn cuộn trong lòng, hít sâu một hơi, mới bình thản nói: “Nàng hãy bình thân.” Nàng chậm rãi đứng lên, lẳng lặng đứng ở bên cạnh. Chỉ nghe thanh âm của hắn lại truyền tới: “Hiện tại nàng có thể nói cho trẫm tên của nàng rồi đó.”
Nàng vội trấn tĩnh, bẩm: “Dân nữ họ Mục, danh Ngưng Yên.” Bờ môi của hắn khẽ động, giống như đang nhấm nuốt: “Mục Ngưng Yên —- Mục — Ngưng — Yên ——” hồn nhiên bất giác như vậy gọi tên một người, có vẻ rất mờ ám. Lòng nàng có chút chấn động, sau khi bình tĩnh, mặt bất giác lại đỏ lên.
Gió nhẹ phe phẩy, tựa hồ hắn đã quên sự tồn tại của nàng, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng. Nàng ngẫu nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy bóng dáng hắn, không biết có phải đứng ở bên chòi hay không, góc áo bay phấp phới, nhưng lại làm cho người ta cảm giác được vẻ cô tịch.
Khi giật mình bừng tỉnh, nghe thấy trong vườn tiếng bước chân dồn dập, nàng quay đầu lại, chỉ thấy dượng dì bước nhanh thẳng lại đây, phía sau theo một đám người hầu đại nội.
Nguyễn Sùng Cát cùng Nguyễn phu nhân quỳ xuống hành lễ: “Hoàng Thượng cát tường.” Bách Lý Hạo Triết thản nhiên nói: “Hãy bình thân.” Nguyễn Sùng Cát đứng dậy, trộm liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, chỉ thấy thần sắc hắn vẫn thường như trước. Chính là không biết vì cái gì, trong lòng ông lại dâng lên một trận bất an mãnh liệt. Mấy năm nay Hoàng đế thật là hoài niệm Vô Song, hôm nay thấy Mục Ngưng Yên tựa như một khuôn mẫu đúc ra với Vô Song, nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ. Nhưng giờ phút- này vẻ mặt hắn hắn bình tĩnh như nước khiến người ta không thể nhìn ra.
Kỳ thật đối với vị phu quân này của Vô Song, đương kim Hoàng Thượng, ông cũng không hiểu biết nhiều. Năm đó khi chưa gả Vô Song, hắn đối với ông mà nói, chính là một đứa con mà muội muội Nguyễn Ngọc Cẩn thu dưỡng. Loại chuyện này ở hậu cung thực phổ biến, hoàng hậu không hoàng tử, sẽ đem con trai của phi tần bên dưới thu dưỡng, danh phận cũng như con hoàng hậu. Nhưng lúc ấy ông cũng không nghĩ muốn tham gia chi tranh ngôi vị hoàng đế, cho nên lúc đó không có quá mức thân cận với một vị hoàng tử nào.
Sau đó Vô Song gả cho hắn, ông mưới tiếp xúc với hắn. Hắn biểu hiện khiêm cung có lễ, đối với ông khách khí cũng có có thập phần kính trọng. Mà ở phương diện quốc gia đại sự lại biểu hiện tài thế kinh người. ông suy nghĩ đắn đo hồi lâu, lúc sau mới quyết định trợ giúp hắn. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là thân phận của hắn là trượng phu của Vô Song, cho nên ông không thể không can dự đến chuyện chi tranh ngôi vị. Dù sao hắn một khi tranh vị thất bại mà nói, như vậy vô song cùng nguyễn thị gia tộc đều có thể vạn kiếp bất phục.
Sau đó hắn thành công , như nguyện đi lên ngôi vị hoàng đế. Vô Song cũng thành hoàng hậu. Nhưng tựa hồ hết thảy bất hạnh cũng từ đó mà bắt đầu. Thái hậu không đến nửa năm sau liền quy tiên —- mà Vô Song sau lại bị giam lỏng ở Chiêu Dương điện, thân là phụ thân như ông, trọng thần trong triều, vậy mà ngay cả nguyên nhân con gái bị giam lỏng cũng không biết —— sau đó thì vô song lại bị chết cháy ở trong Chiêu Dương điện——-
Trong chốn hậu cung, nhiều chính là người hầu cùng thủ vệ. Ngay cả một gian thiên điện nho nhỏ, cũng có mấy người thủ gác, huống chi đường đường là Chiêu Dương điện đâu? Nhưng Vô Song lại bị lửa thiêu chết ngay trong Chiêu Dương điện rộng lớn —— nếu là không có hoàng đế nửa điểm bày mưu đặt kế, Vô Song sao có thể không cứu được chứ?
Một tướng công thành muôn đời khô —— một tướng công thành muôn đời khô a! ! ông cũng làm quan trong triều đình vài thập niên, sao lại không rõ đạo lý này đâu! Từ trước đến nay hoàng đế luôn e dè ngoại thích, mà Nguyễn gia bọn họ thanh thế cơ hồ có thể sánh vai ngang bằng cùng hoàng gia bọn họ. Không có một vị hoàng đế nào nguyện ý nhìn thấy trường hợp như vậy, Bách Lý Hạo Triết cũng không ngoại lệ.
Cho nên Vô Song đi rồi, ông cũng tâm như tro tàn, dâng tấu chương cho thấy quyết tâm từ quan. Như ông sở liệu, hoàng đế không có nửa điểm do dự liền chuẩn tấu của ông. Đây cũng khiến ông càng thêm khẳng định phỏng đoán trong lòng. Mấy năm nay ông cũng lệnh cho Vô Đào cùng Vô Lãng phải từ quan bỏ đi thực quyền, quên đi cái hư danh phò mã, nhưng Bách Lý Hạo Triết lại lặp đi lặp lại nhiều lần không chuẩn tấu. Ông đoán không ra vì cái gì, trong lòng lại lo sợ, đành phải dặn dò các con tram triệu lần hành sự phải cẩn thận, chỉ sợ bị hoàng đế bắt được nhược điểm. Nhưng mấy năm nay, hoàng đế tựa hồ cũng không có hành động nào tỏ ý muốn động nguyễn gia bọn họ. Ít nhất dưới mắt người ngoài, hoàng đế đối với một nhà nguyễn quốc trượng, ân sủng còn thịnh hơn khi Nguyễn hoàng hậu còn sống.
Cho nên ông càng không thể đoán ra tâm tư của hoàng đế. Mỗi lần hoàng đế tiến đến phủ đệ, ông lại thật cẩn thận, rất