
sợ có cái vạn nhất. Quả nhiên, hôm nay liền có ngoài ý muốn. Kỳ thật từ khi Mục Ngưng Yên vào phủ đệ, ông vẫn lo lắng sẽ xảy ra chuyện như hôm nay, cho nên sai người xây dựng một cái vườn nhỏ ở rất xa phủ chính, chỉ có một cửa thong với phủ chính. Mà hoàng đế một khi vượt đi đến, ông liền sai người đem cửa này đóng lại. Chính là ngàn phòng vạn phòng vẫn là phòng không được.
Hoàng đế hồi cung không đến một canh giờ sau, thánh chỉ đã muốn tới nguyễn phủ. Đại sảnh Nguyễn phủ bày hương án, mọi người quỳ xuống tiếp chỉ: “Dân nữ Mục Ngưng Yên của Quốc trượng Nguyễn Sùng Cát, thiên tư thông minh, tư sắc hơn người, đặc biệt phong làm Ngưng phi, ba ngày sau tiến cung. Khâm thử.”
Nguyễn Sùng Cát trong lòng run lên, không thể tưởng được chuyện xấu nhất vẫn đã xảy ra, lạinhanh như vậy, chỉ có thể dập đầu tạ ơn rồi tiếp chỉ, chỉ nghe bên người “Rầm” một tiếng truyền đến, còn chưa quay đầu, mọi người đã kinh hô lên: “Phu nhân, phu nhân —-” thì ra là Nguyễn phu nhân té xỉu.
Chúng nô tỳ ba chân bốn cẳng nâng Nguyễn phu nhân vào nội phòng. Nguyễn Sùng Cát tiếp thánh chỉ, miễn cưỡng cười vui tiếp đón công công truyền chỉ vào ngồi uống trà, công công kia lại cười nói: “Chúc mừng quốc trượng đại nhân, Nguyễn phủ lại sinh ra một Ngưng phi nương nương. Nước trà chúng nô tài không dám tiếp, Hoàng Thượng còn đang chờ nô tài về bẩm báo.”
Nguyễn Sùng Cát vội sai người đem ngân lượng lên thưởng cho bọn họ, khách khí nói: “Xin công công vui lòng nhận cho!” Công công kia cũng không khách khí, tạ ơn xong liền kéo mấy tiểu thái giám bên người rời đi.
Nguyễn Sùng Cát nhìn theo bóng dáng mấy người rời đi, vội xuyên qua hoa viên, vào nội phòng. Chỉ nghe thanh âm Nguyễn phu nhân bi thương truyền tới: “Yên nhi, biết làm sao bây giờ? Đường vào cửa cung sâu như đáy bể, dì muốn gặp con một lần cũng là ngàn nan vạn khó. Đây cũng không phải là quan trọng —- nhưng hậu cung chính là chốn ăn thịt người a — con cứ nhì Vô Song biểu tỷ ——– biểu tỷ của con cứ vậy mà ra đi ————” nói tới đây, Nguyễn phu nhân đã muốn khóc không thành tiếng .
Thanh âm Mục Ngưng Yên cũng nhỏ nhẹ vang lên: “Dì, con cũng không nghĩ muốn vào cung —- Ngưng Yên chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ dì —-” Nguyễn phu nhân nói: “Biết sớm như vậy, lúc trước chúng ta liền sớm đáp ứng hôn sự của Mạnh phủ, vậy thì bây giờ liền tốt rồi —-”
Nguyễn Sùng Cát nghe vậy, tâm sinh một kế, vội phất tay gọi một gia đinh, phân phó nói: “Nhanh đi mời Đại công tử cùng nhị công tử tới đây.” Gia đinh lĩnh mệnh, vội vàng mà đi. Lúc này ông mới đẩy ra cửa phòng, vào phòng.
Nguyễn phu nhân thấy ông tiến vào, dùng tay áo lau qua một chút nước mắt, nói: “Lão gia, biết làm sao bây giờ? Ông mau nghĩ một kế vẹn toàn đi, ngàn vạn lần không thể để cho Yên nhi tiến cung a?” Nguyễn Sùng Cát thở dài nói: “Trong thiên hạ, thành cũng do vua, bại cũng do vua a.”
Nguyễn phu nhân nghe vậy, nước mắt lập tức lại trào ra , khóc ròng nói: “Chẳng lẽ ông lỡ lòng nào để tôi trơ mắt nhìn Yên nhi sa vào cái lồng sắt kia sao, chẳng lẽ chúng ta mất đi vô song còn chưa đủ sao? Người khác mơ ước cái gì vinh hoa phú quý, trăm phương nghìn kế đem nữ nhân đưa vào cung, chúng ta lại không cần thứ đó. Tôi đã bằng bây tuổi đầu, thầm nghĩ chỉ muốn nhìn thấy Yên nhi thành thân yên ổn hạnh phúc mà thôi —” Nguyễn Sùng Cát tuy rằng là người cực kỳ nguyên tắc trên quan trường, nhưng xưa nay đối với thê tử cực yêu thương, hiện giờ thấy bà khóc sướt mướt như vậy, trong lòng cũng như bị dao cắt khó chịu, vội khuyên giải an ủi nói: “Tôi cũng không phải không chịu nghĩ cách —-”
Nguyễn phu nhân nghe vậy, liền ngừng tiếng khóc: “Cách gì?” Nguyễn Sùng Cát chậm rãi nói: “Hiện giờ, chỉ hy vọng hoàng đế còn có thể niệm chút cũ tình, nể mặt Vô Song lúc còn sống, thu hồi thánh chỉ.”
Thời gian dùng cơm tối, Thừa Càn điện.
Bách Lý Hạo Triết nói: “Không biết hai vị Phò mã vì chuyện gì mà vội vã đến đây?” thanh âm trầm ổN như ngọc, thập phần dễ nghe, cho thấy tâm tình hoàng đế hẳn là không tồi.
Nguyễn Vô Đào cùng đệ đệ Nguyễn Vô Lãng nhìn nhau, Nguyễn Vô Đào lúc này mới nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, huynh đệ hạ quan cầu kiến, là muốn thỉnh Hoàng Thượng thu hồi thánh lệnh đem biểu muội nạp làm Ngưng phi đã ban ra.” Lời này vừa nói ra, không khí lý một trận đông lạnh, giống như kết thành một tầng băng mỏng.
Thật lâu sau, lâu đến mức trong lòng huynh đệ nguyễn vô đào đã dâng lên từng trận sợ hãi. Thanh âm của Hoàng thượng lúc này mới lạnh nhạt vang lên: “À, thì ra là vì việc này. Phò mã chẳng lẽ không biết vua không nói chơi sao?”
Hai người vội quỳ xuống, Nguyễn Vô Lãng cúi đầu nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, chúng hạ quan tự biết tội không thể thứ. Nhưng vẫn là muốn cầu xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Bởi vì biểu muội sớm đã có hôn ước với người trong lòng, một nữ há có thể xứng hai phu, cầu xin Hoàng Thượng thành toàn, cầu xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Hoàng đế tựa hồ có chút hứng thú: “A, không biết quý công tử nhà nào lại có vinh hạnh như vậy?” Nhưng hắn càng nhẹ nhàng bâng quơ, huynh đệ Nguyễn Vô Lãng càng thấp thỏm lo âu. Vị