
i phải không?”
Vi Vi.
Đã thật lâu, thật lâu rồi chưa có ai gọi
cô như vậy, lâu đến nỗi cô cho rằng cách gọi thân mật như vậy chỉ còn là hồi ức cô đã chôn sâu tận đáy lòng.
Quan Ny Vi dừng lại, chậm rãi xoay người, đối diện với mẹ của cô gái, phải, mẹ của cô gái, cũng là mẹ của cô.
Cô run run mỉm cười.
“ Thật sự là Vi Vi!” Phương Đình run rẩy, kể từ hai mươi năm trước, bà
đưa con gái ruột của mình đi, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hai
người có thể gặp lại. “ Tại sao cô đến đây? Tại sao đến? Cô…..muốn làm
gì Thiến Thiến? Cô đưa nó hộp nhạc, có phải có ma quỷ gì trong đó
không?”
Bà hỏi liên tiếp, câu sau so với câu trước càng gay gắt hơn.
Quan Ny Vi ngơ ngác, nhìn người mẹ đang gần như phát điên của mình ____Bà ấy sợ mình đến vậy sao? Trải qua hai mươi năm, bà ấy vẫn còn sợ?”
“ Bởi vì em ấy thích ba lê, nên con mới đưa.”
“ Tại sao cô biết Thiến Thiến thích ba lê? Cô theo dõi nó sao? Cô rốt cuộc muốn thế nào?”
Cô muốn thế nào? Quan Ny Vi cứng ngắc đứng tại chỗ, cô chẳng muốn thế nào
cả, chẳng qua chỉ là tặng hộp nhạc, cũng không được sao?
“ Thiến Thiến cũng coi như là em gái của con, không phải sao?”
“ Nó không phải là em gái của cô!” Phương Đình kinh hãi la lên. “ Nó không giống với cô, nó là người bình thường!”
Cho nên, cô là khác người?
Thì ra trong mắt mẹ, cô vẫn chỉ là quái vật.
Quan Ny Vi khổ sở mím môi, ngực trống rỗng, tựa như vừa bị ai đó móc mất trái tim.
“ Cầu xin cô, đừng đến gần Thiến Thiến, cô có gì bất mãn, cứ nhằm vào tôi là được rồi, bỏ qua cho Thiến Thiến đi!” Phương Đình van xin
Tại sao phải nghĩ về cô như vậy? Quan Ny Vi cảm giác như ngực mình càng
trống rỗng hơn, trống rỗng tới mức cô cảm thấy đau. “ Con chỉ tới nhìn
một chút thôi…..bởi vì các người……..là người thân của con, cho nên…….”
“ Có phải cô hận ta? Hận ta năm đó đuổi cô đi?” Phương Đình tựa như không nghe thấy lời cô nói. “ Ta cũng có nỗi khổ tâm, ta cũng yêu cô, nhưng
là………nhưng là…….”
Nhưng là cô quá quái gở, cô là Vampire yêu dị, không phải người bình thường.
Quan Ny Vi cười khổ, cô hiểu rõ mẹ nghĩ như thế nào. Cô nhắm mắt, trong đầu
hiện lên kí ức tuổi thơ, mặc dù lúc đó cô còn rất nhỏ, nhưng vẫn nhớ
được rất nhiều chuyện______
“ Vi Vi, sắp đến sinh nhật của con rồi, con muốn được tặng quà gì?”
“ Con muốn búp bê ba lê.”
“ Tại sao?”
“ Vi Vi muốn học ba lê, ở nhà trẻ có một bạn gái biết múa ba lê, thật là xinh đẹp, Vi Vi cũng muốn giống bạn ấy.”
“Đứa nhỏ ngốc, con so với bất kì đứa trẻ nào cũng xinh đẹp hơn gấp mấy trăm lần!”
“ Nhưng Vi Vi thích múa ba lê, mẹ, nếu Vi Vi biết múa, nhất định sẽ đáng yêu hơn, đúng không?”.
“ Con bây giờ đã rất đáng yêu rồi, mẹ thật yêu con!”
“ Vi Vi cũng yêu mẹ nhất ~~”
Đúng vậy, cô thật yêu mẹ. Thật sự là rất thích, bởi vì mẹ là người hiểu rõ
cô nhất, mỗi ngày mẹ sẽ giúp cô tết tóc, giúp cô ăn mặc như một cô công
chúa nhỏ.
Cô thích mẹ nhất.
Nhưng tại sao, mẹ lại cho rằng cô hận bà đây?
“ Cầu xin cô không nên hận ta…….Không, muốn hận ta cũng được, nhưng xin
cô đừng nhắm vào con của ta, Thiến Thiến, còn có em trai nó, đều là bảo
bối tâm can của ta, ta van cầu cô bỏ qua cho bọn chúng………..”
Không phải vậy, cô không hận mẹ, ai tới thay cô giải thích một chút? Cô thật sự không hận_____
Nghe tiếng khóc buồn
bã của mẹ, Quan Ny Vi không biết làm sao, cô muốn giải thích rõ, nhưng
từ ngữ lại nghẹn ở cổ họng, không thốt ra được, cô chỉ cảm thấy thật
đau, nhưng không biết phải làm gì.
“ Người phụ nữ này! Rốt cuộc
nói hươu nói vượn gì vậy?” Vào thời điểm cô khó chịu nhất, Giang Phong
Duệ bỗng đứng ra, vì cô mà biện bạch. “ Sao bà lại cho rằng Quan Ny Vi
tới tìm con cái của bà gây phiền toái? Cô ấy không thể tới thăm em trai, em gái của mình sao?”
“Đó không phải em trai, em gái của nó, bọn chúng không phải!” Phương Đình hoảng sợ gào thét.
“ Tại sao không phải?” Giang Phong Duệ lên án mạnh mẽ. “ Chẳng lẽ Quan Ny Vi không phải do bà sinh ra?”
Phương Đình sửng sốt. “ Nhưng nó_____”
Giang Phong Duệ trừng mắt, hận không thể xuyên thủng người phụ nữ trước mặt
này, ngực phập phồng mãnh liệt, anh cắn chặt răng, đè nén kích động muốn xông lên cho người phụ nữ này một bài học.
“ Không cần coi cô ấy như quái vật.” Anh lạnh lùng nói, từng câu từng chữ. “ Cô ấy cũng là
con ruột của bà, thân là một người mẹ, bà không đủ tư cách để nhận sự
yêu thương của cô ấy, bà biết không?”
“ Tôi……” Phương Đình bị giáo huấn, không biết phải làm sao, hoảng hốt đưa tay lên ngực.
Giang Phong Duệ không để ý tới bà ta, tự mình dắt tay Quan Ny Vi. “ Chúng ta
đi thôi, người phụ nữ này không đáng để cô tới thăm.”
Quan Ny Vi
không phản kháng, sững sờ để anh dắt cô ngồi vào buồng xe, nhìn anh ngồi lên ghế tài xế, nhanh như chớp lái xe rời đi, đến ven đường đột nhiên
dừng lại, tay nắm thành quyền dùng sức đánh vào vô lăng.
“ Cô
thật ngu ngốc!” Anh bất ngờ quay đầu nhìn về phía cô rống giận. “ Tại
sao phải đến chỗ đó để tự rước lấy nhục? Cô không biết người phụ nữ kia
sẽ đối xử với cô như vậy sao?”
Cô ngơ ngẩn, nhìn vẻ mặt giận dữ
của anh, thật lâu sau, mới phát ra câu trả l