
lúc cầm về thì làm đổ gần hết nửa ly.
Cô cười nhìn anh.
“Cười cái gì?”.Anh bắt mãn.
“Cười anh đó”. Cô vui vẻ trả lời. “Rõ ràng chịu không được còn cậy mạnh”.
Biết rõ anh không được còn cố ý chỉnh anh? Giang Phong Duệ trợn mắt.
“Được rồi, chớ nổi nóng”. Cô vừa nhéo má anh vừa nhận ly coca.
Mảng thịt bị cô bóp không đau nhưng lại nóng đến ửng đỏ.
Hây, anh đỏ mặt cái gì chứ? Thật mất thể diện mà! Cũng đâu phải là thanh niên mới lớn.
Giang Phong Duệ thầm hận chính mình, từ bên cạnh cô ngồi xuống, rầu rĩ uống coca.
Gió nhẹ thổi qua mái tóc cô. “Thật là thoái mái!”. Cô than nhẹ, quay qua nhìn anh.
Ánh mắt cô quyến rũ làm anh như ngừng thở.
“Nhìn cái gì?”.
Cô không trả lời, chỉ là nhìn chằm chằm anh, hai má cũng bắt đầu đỏ lên.
“Thế nào?”.
“Không có việc gì”. Cô hất mặt, ngồi lại nghiêm chỉnh. “Chỉ là đột nhiên cảm thấy…anh rất đẹp trai”.
Anh đẹp trai?
Giang Phong Duệ kinh ngạc nhíu mày, anh cho là ở trong mắt cô tất cả loài người đều giống nhau chứ.
“Cô thấy tôi đẹp trai sao?”.
“Uhm…rất tuấn tú”.
Anh hừ nhẹ. “Cô hiểu được đẹp trai là thế nào sao?”.
“Tại sao không hiểu?”. Cô ngoái đầu nhìn anh.
Đột nhiên tâm tình nổi lên, anh hỏi.
“Được rồi, vậy cô nói đi, tôi so với Jarvis người nào đẹp trai hơn?”.
“Đương nhiên là anh rồi”. Cô không chút do dự trả lời.
Anh ngây người. “Từ nơi nào cô nhìn ra được?”.
“Nơi nào đây?”. Cô cau mày, nghiêm túc suy nghĩ sau đó thành thật lắc đầu.
“Như vậy cô còn dám nói ta đẹp trai?”.
“Anh chính là đẹp trai mà!”. Cô nũng nịu. “Lúc tôi nhìn Jarvis nhịp tim cũng sẽ không đập lung tung như lúc nhìn anh đâu”.
Anh đã hiểu, thì ra trong mắt người tình có Tây Thi.
Giang Phong Duệ nhìn Quan Ny Vi, trái tim không tự chủ đập mãnh liệt, anh có tài đức gì sao có thể loạt vào mắt xanh của cô?
“Anh sao lại nhìn chằm chằm tôi thế?”. Quan Ny Vi quay mặt sang, nhìn thấy
tròng mắt đen thâm thúy của anh giống như dụ hoặc mãnh liệt hấp dẫn cô.
Bỗng nhiên ai đó đi qua đường không cẩn thận đúng trúng khiến cô mất trọng tâm ngã người về phía Giang Phong Duệ.
Anh nhanh chóng giương tay đỡ cô giúp cô đứng vững mà không phát hiện ra khoảng cách của hai người không quá 5cm.
Quá gần, gần đến nỗi hai người có thể ngửi được hương vị lẫn nhau, vành tai nóng lên, đồng thời cũng khiến họ nhớ tới đêm kích tình trên sân thượng lúc trước.
“Duệ”. Cô khẽ gọi, thời điểm này cô không biết nói gì cho phải.
Dường như cảm nhận được sự lúng túng của cô nhưng anh vẫn không buông tha
tiếp tục nhìn chằm chằm cô, đôi môi mềm mại như dụ hoặc, cuốn đi lí trí
anh.
Anh chậm rãi tiến sát cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại, vô cùng thương tiếc, che chở.
Hương vị của cô khiến anh run động.
Cô đáp lại, tham luyến mà nghĩ vĩnh viễn cứ như thế này thì thật tốt.
Thật là muốn, muốn ở bên cạnh anh mãi mãi.
Thật là muốn cứ như thế có thể hôn anh.
Thật là muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, xem như trong mắt anh có
bóng dáng người con gái khác nhưng chỉ cần thỉnh thoảng anh nhớ đến cô
cô cũng cảm thấy mãn nguyện.
Đây chính là cảm giác khi yêu sao?
Đây chính là chuyện loài người thường hay làm lúc hẹn hò sao?(hắc…cái này m cũng thắc mắc)
Thật là tuyệt, cô hy vọng cứ như thế này mà yêu anh…….
“Mẹ xem kìa, hai người họ đang thân ái!”. Một tiểu nam sinh khoa trương nói với mẹ.
Hai người lúng túng đẩy đối phương ra, tầm mắt hướng ra bên cạnh nhìn mới
phát hiện bọn họ đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người..
“Khụ….khụ…..”. Giang Phong Duệ quẫn bách thanh thanh cổ họng.
“Chúng ta đi thôi!”.
Ban ngày, anh và cô đi chơi khắp nơi nhưng khi mặt trời lặn họ bắt buộc phải về nhà.
Bởi vì đêm tối là thời điểm Trường Sinh loại hành động mà hiện tại Quan Ny
Vi lại không muốn cùng Robert đối mặt hay nói rõ hơn là cô không muốn
nhanh như vậy hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ một khi đã hoàn thành thì cô không còn bất cứ lí do nào có thể ở lại Đài Loan được nữa, vì
vậy cô muốn tận dụng hết tất cả các biện pháp để có thể kéo dài thời
gian.
Mặc dù cô rất rõ, ngày đó cuối cùng cũng sẽ đến……
“Cô mệt chưa? Muốn đi ngủ trước hay không?”
Sau khi về đến nhà, Giang Phong Duệ phát hiện cô đã thấm mệt.
“Không cần đâu”. Quan Ny Vi lắc đầu, cô phải nắm chắc từng giây từng phút ở bên anh.
“Hay là chúng ta chơi điện tử đi?”.
“Được thôi”. Anh mỉm cười đồng ý.
Trò chơi điện tử là thú vui mới được cô phát hiện, thử chơi mấy lần liền nghiện luôn rồi.
“Hôm nay cô muốn chơi trò gì?”.
“Chơi cái này đi”. Cô hứng khởi chỉ vào trò đua xe.
“Tới, tôi với anh đấu”.
“Muốn cùng tôi đấu?”. Anh nhíu mày.
“Cô không biết tôi là người giữ kỷ lục trò này sao?”.(cái này t tự biên..bản cv để là tích phân, toán học gì đó t hok hỉu:(()
“Cái gì kỷ lục?”.
“Chính là người đứng đầu đó”.
“Thì sao?”. Cô vẫn không hiểu.
“Thôi, trực tiếp chơi có vẻ nhanh”. Anh đem tay cầm chơi game đưa cho cô.
“Để tôi trước giải thích quy tắc cho cô biết đã…..”
Vừa nói vừa để cô chơi thử vài lần hai người mới chính thức so tài. Mới
đầu, anh còn nghĩ sẽ nhường cô nhưng không lâu liền phát hiện nâng lực
của cô thật không thể khinh thường, chơi mộ