
n tay trắng, công ty Cẩn Vinh vừa mới cất bước, tôi
nghĩ, hẳn sẽ cần không ít tiền, trên đời này, chuyện có thể sử dụng tiền để đạt
được sẽ không còn là chuyện nữa, cứ nói đi, bao nhiêu tiền.”
Không ngoài dự đoán. Trần Dục Trạch giống như đang xem
kịch, nhìn sắc mặt một nhà ba người liên tục thay đổi, tâm trạng vô cùng thích
thú. “Thực ra, có một chuyện vẫn chưa nói với các người, chủ tịch thật sự phía
sau xí nghiệp Mộc thị này không phải họ Trần, mà là họ Mộc, cái không khéo ở
đây chính là hình như tên Mộc Hủy thì phải.”
“Rốt, rốt cuộc cậu là ai.” Mộc tiên sinh rất lâu không
nói cuối cùng cũng lên tiếng, nói cho cùng cũng là người đàn ông từng gặp qua
rất nhiều cục diện gay go, nhưng đối mặt với cục diện thế này có thể phục hồi
tinh thần nhanh như vậy thực sự là làm khó ông ta rồi.
“Ba mẹ, từ đầu con đã muốn nói nhưng các người cứ chặn
ngang, anh ta là Trần Dục Trạch.”
Buông chén trà trong tay, Trần Dục Trạch đứng lên,
“Vẫn là cậu chủ Mộc có kiến thức, như vậy, hy vọng các người hiểu nên làm như
thế nào, hộ khẩu của Mộc Hủy, hai nghìn vạn.”Nói xong, liền đi thẳng về hướng
Mộc Hủy rời khỏi lúc nãy.
Trên gác xép nhà họ Mộc, cuối cùng Trần Dục Trạch cũng
tìm được Mộc Hủy, lúc này Mộc Hủy đang kinh ngạc đứng trước một đống đồ lặt
vặt, nghe thấy tiếng bước chân, cô xoay người “Dục Trạch, anh đã lên rồi sao,
anh biết không, đây đã từng là phòng của em, anh xem, hiện giờ đã biến thành
nơi để đồ lặt vặt, Dục Trạch, nhìn nơi này em thực sự không còn gì đáng lưu
luyến nữa.”
Trần Dục Trạch nhìn quanh bốn phía, ánh sáng yếu ớt,
bụi vờn bay, nhỏ bé, ẩm thấp, anh đi lên trước, từ phía sau ôm lấy Mộc Hủy, đặt
cằm trên vai mềm mại “Không sao cả, em còn có anh.”
Mộc Hủy bỗng như nhớ tới cái gì đó, xoay người, nắm
lấy cổ áo anh, “Dục Trạch, nếu không lấy được hộ khẩu, em đã nói với anh từ
trước rồi đấy, không có giấy chứng nhận kết hôn em sẽ không kết hôn, không kết
hôn, nếu như kết hôn anh sẽ lấy cớ để không cần em, không cần con của em, ở bên
ngoài tìm tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục…”
Trần Dục Trạch không nói gì, nhìn cái miệng nhỏ nhắn
đang lải nhải, cúi người ngăn chặn cô, chấm dứt lời lải nhải không có khả năng
trở thành sự thật kia.
Ai cũng không phát hiện, ở trên cầu thang của gác xép,
Mộc Cẩn đang đứng ở đó, nắm chặt hai đấm, trong đó có một bàn tay còn đang cầm
hộ khẩu của Mộc Hủy, trong nháy mắt, anh ta còn có xúc động muốn xé nát trang
giấy đó, nhưng mà, anh ta không dám, không dám, Mộc Cẩn nghĩ thầm, có lẽ, đời
này, mình thật sự đã vuột mất cô ấy rồi.
*tiểu tam: chỉ người thứ ba
Nằm
sấp trên giường, hai móng vuốt nhỏ đang chống khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, Mộc
Hủy lật xem tờ tạp chí thời thượng trước mặt, nhưng lại không yên lòng, Trần
Dục Trạch chết tiệt này, cô đã, ừm, nghĩ một chút, phải rồi, đã năm ngày cô
chưa gặp anh, là ý gì đây, theo như trên TV nói, khi một người đàn ông theo
đuổi một người phụ nữ thì người phụ nữ ấy chính là một vật báu, đến sau khi
theo đuổi được rồi thì người phụ nữ kia liền biến thành một ngọn cỏ. Thôi được
thôi được, Mộc Hủy thừa nhận không phải Trần Dục Trạch không về nhà, thực ra là
buổi tối khi Trần Dục Trạch về nhà thì cô đã đi ngủ rồi, sáng sớm ngày hôm sau
khi anh đi cô vẫn còn đang ngủ, không được không được, dùng tay chỉnh lại tóc
mình một chút, thay giày cao gót, lộp cộp lộp cộp ra ngoài tìm Trần Dục Trạch,
bởi vì, bỗng dưng, trong cơ thể Mộc Hủy có một loại hạt giống gọi là nhớ nhung
đang nảy mầm lên.
Lúc này Trần Dục Trạch đang ở trong văn phòng tổng tài
YH Time xa hoa, điên cuồng làm việc, dùng lời của Vương tiên sinh và Đỗ Tần mà
nói chính là, TMD, quả thực không phải là cuộc sống của người, mấy ngày nay,
bọn họ ở chỗ này ngày tiếp nối đêm làm việc, làm việc, làm việc đến mức khiến
cho lợi nhuận của công ty bắt đầu sang trang sử mới luôn rồi, cũng không có ai
đến cứu bọn họ, thật không để cho người ta sống, không để cho người ta sống mà,
Đỗ Tần phẫn nộ, ánh mắt nhìn Trần Dục Trạch soàn soạt soàn soạt đến nỗi sắp
nhìn cho Trần Dục Trạch thành cái sàng rồi, mà trợ lý Vương kém hơn một bậc,
không dám phẫn nộ, cũng không dám nói gì, nhưng trong lòng thì oán hận Trần Dục
Trạch muốn chết, phúc hắc, thật sự là TMD quá phúc hắc.
“Reng reng reng…” Điện thoại vang lên, vào tai Đỗ Tần
lại giống như âm thanh giải cứu anh vậy, còn hơn cả con cún đang đói rã rời
nhìn thấy phía trước có một miếng thịt vô cùng nhiều xương nữa, ba bước cũng
thành hai bước, giành lấy điện thoại “Khụ khụ, alô, đây là văn phòng của YH
Time, tôi là Đỗ Tần, ừ… được…. cứ như vậy… để cô ấy lên đi”. Buông điện thoại,
nhìn Trần Dục Trạch, cười nói “Trợ lý Vương, chúng ta đi thôi, chủ nhân nhà họ
Trần sai người mang canh gà tới cho tổng tài rồi, không có phần của chúng ta
đâu, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn thôi.” Nói xong, vù một tiếng, kéo trợ lý
Vương chuồn ra khỏi cửa, NND, bố đây cuối cùng cũng được giải phóng rồi.
Trần Dục Trạch nhìn tài liệu rơi ở trước cửa, cười kết
nối điện thoại với bộ phận tài vụ “Tôi là tổng tài, phó t