
Bánh xe phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch, nàng cố hết sức chuyển động, kéo nước từ dưới giếng sâu lên.
Giờ đang là tháng ba, tuy đã là cuối mùa xuân, nhưng đối với một
người sinh trưởng ở châu Á nhiệt đới như nàng mà nói, gió vẫn rất lạnh.
Nhưng thái dương cùng lao động, lại làm cho nàng toàn thân đổ mồ hôi,
gió thổi qua chiếc áo bông nửa mới nửa cũ, cũng sẽ cảm thấy rùng mình.
Cho dù đã hơn một năm, nàng vẫn không thể thích ứng được với khí hậu ôn đới như vậy. Chờ tới khi cố hết sức đổ được nước giếng vào thùng,
nàng nhẹ nhàng thở ra, mềm nhũn ngồi xuống dựa vào thùng nước lớn mà thở gấp, ánh mắt nhìn trời quang xanh thẳm. Quấn lại mảnh vải trên những
ngón tay không ngừng run run, có hơi dính dính, đau tận tim, đại khái
vết thương lại bị nứt ra.
Nàng lại dùng nước giếng, làm dịu đi bàn tay đang đau đớn. May mắn
công việc hôm nay đại khái đều làm xong rồi, chỉ còn phải làm cơm chiều
nữa mà thôi.
Cho dù phía sau, mặt trời cũng mới ngả về tây, còn lâu mới lặn
xuống. Nhưng mà nếu sờ soạng nữa sẽ không nấu được cơm, dầu nành rất
đắt. Không giống với một năm trước, hiện tại mỗi bữa cơm đều thực quý
trọng, mỹ vị.
So với nhà bên, nàng đã là rất giàu có, cơm có thể ăn cơm khô, lại
là gạo trắng như trân châu, không độn một chút hoa màu khác. Nhà bên đều biết, nói nàng quá giàu có, trong nhà có người già, trẻ con sinh bệnh,
sẽ sang mượn gạo trắng ── đây chính là phúc phận được ăn ngon mà chỉ có
trẻ con hoặc khi sinh bệnh mới có được.
Nàng đảo cơm tẻ trong nồi, nước sôi liền rắc một nắm cải thìa chỉ
cao bằng ngón tay, cùng một nắm xuân cửu nhỏ vào, chờ rau xanh, cho một
chút mỡ heo cùng muối, trên một cái bếp nhỏ khác là một nồi măng trúc đã bóc vỏ luộc.
Trên cơm tẻ là cải thìa thanh thúy cùng xuân cửu, mang theo một chút mỡ heo thơm lừng. Đóng cửa bếp lại, nàng bưng cái bát lớn đựng đồ ăn,
cầm lấy đũa trúc, đi đến sườn núi sau nhà, ngồi xếp bằng trên cỏ, nhìn
mặt hồ xanh như ngọc bích dưới chân núi, mỹ mỹ ăn cơm chiều.
Không nghĩ tới, chỉ là một năm mà thôi, hạnh phúc lại đơn giản như vậy ── ngồi nhìn hồ nước, ăn cơm dưới ánh chiều tà.
Nàng tên Bạch Dực… Nếu không nhớ lầm. Hoặc là, nàng không có nổi
điên. Hẳn là cái tên này, không sai. Tuy rằng nàng vẫn cảm thấy mơ hồ,
không được rõ ràng. Nhưng mà cuộc sống đơn giản đến chỉ còn lại có ăn
cơm, ngủ, làm việc, sự mơ hồ này cũng trở nên vô cùng không quan trọng
nữa.
Một năm trước, nàng đi vào Đàn sơn ở lân cận thôn này. Nói chính xác, là trong rừng cây cách thôn này khoảng hai dặm.
Đến bây giờ nàng vẫn không rõ, nàng rốt cuộc là còn sống hay đã
chết. Rõ ràng là nhảy từ trên tầng cao nhất của trường học xuống… Nhưng
làm sao lại xuất hiện tại ‘âm phủ’ phong cảnh đầy nắng này ? Đoạn thời
gian ở giữa biến đi đâu?
Hay là, trên thực tế, nàng đã trở thành người thực vật, đây chỉ là một giấc mộng dài, giống như trên phim truyền hình vẫn chiếu?
Nàng thật đúng là không biết.
Nhưng người bị nàng đè trúng… Xúc cảm cùng mùi máu tươi vẫn còn chân thật.
Có một vị tiên sinh da bọc xương tái nhợt đã cứu nàng… Đại khái đi.
Da bọc xương tiên sinh thấy nàng đột nhiên xuất hiện, không tỏ vẻ kinh
ngạc chút nào, chỉ yên lặng nhìn nàng năm, sáu phút. Nàng rất ngạc
nhiên, đối phương nghĩ như thế nào, nàng cũng không rõ lắm.
Nhưng vị tiên sinh da bọc xương hảo tâm kia lại đưa cho nàng hai
đĩnh nguyên bảo (cơ hồ có thể làm đồ cổ), không nói được một lời chỉ
đường tới thôn, cũng rất võ hiệp “bay lên cây”.
Sơn thôn kia tên là Lô gia thôn. Nàng đần độn vào thôn, phát hiện
ngôn ngữ của bọn họ rất giống giọng Quảng Đông, làm cho nàng khoa tay
múa chân nửa ngày, bởi vì nàng đã đói bụng, muốn mua thứ gì đó ăn.
Thôn dân mặc cổ trang suýt bị nàng hù chết, nàng cũng suýt bị đám người thôn dân thời cổ này hù chết.
Chung quy nàng vẫn không mua được gì ăn, bởi vì hai đĩnh nguyên bảo
kia vừa vặn là hai mươi lượng bạc, ở sơn thôn là một số tiền rất lớn,
rất lớn, căn bản không có tiền lẻ trả lại.
Thôn dân hảo tâm cho nàng một chén cháo hoa màu, không lấy của nàng một phân tiền.
Bát cháo hoa màu kia, trên thực tế thực thô ráp, không muối thiếu
tương, rất khó ăn. Nhưng nàng đói bụng. Trước khi nhảy lầu nàng đã bỏ
ăn, đã bốn ngày chưa được ăn gì.
Cảm giác được ăn, rất tuyệt. Nàng sao lại có thể quên đi cảm giác thỏa mãn này, muốn tự đói chết chính mình chứ…?
Thôn dân hiếm khi thấy người ngoài, cho nên không thích nàng, thậm
chí có chút sợ hãi. Nhưng bọn họ vẫn cho Bạch Dực ở lại. Người cho chút
củi, người cho chén cháo, thậm chí còn cho nàng ngủ lại tại một gian
phòng nhỏ cạnh kho trữ lúa.
Hai tháng sau, nàng mới có thể lắp bắp nói chuyện với người ta,
thôn trường còn bán cho nàng một căn phòng nhỏ trên núi, cách thôn không xa, cùng một vùng triền núi thật lớn, chỉ lấy nàng mười hai lượng bạc,
còn giúp nàng mua thêm toàn bộ đồ gia dụng cùng quần áo bốn mùa.
Tuy rằng chờ sau khi nàng nghe nói lưu loát, được một bác gái nói
cho biết, nàng ăn đau khổ, thôn trường thực xấu bụng, linh tinh… nhưng
kì thật nàng vẫn rất cảm kích.
Nàng cư nhiên không bị