
hạ độc thủ, đánh chết, cướp bóc, thôn trường
chỉ bán đắt mà thôi, vẫn còn để lại một nửa tài sản cho nàng.
Khi vừa mới bắt đầu, thực khổ. Yếu ớt, cái gì cũng không biết. Tiền
bạc tại sơn thôn thế này có rất ít tác dụng, trừ phi là mua trâu cày,
nông cụ ở bên kia núi, bằng không cơ hồ đều là lấy vật đổi vật.
Chờ tới khi nàng nghe hiểu được đám nhỏ cười mắng nàng là “Khất cái”, “phụ nữ lười “, nàng liền thử tự lập.
Mệt chết đi, cái gì cũng đều phải học. May mắn trước đây nàng sống
cùng ông bà nội, toàn bộ thời thơ ấu đều trải qua ở nông thôn, cho tới
tận khi tốt nghiệp tiểu học mới đoàn viên cùng cha mẹ… bằng không thật
sự là sờ soạng giống như người mù.
Nhưng bắt đầu học từ đầu thực vất vả. Đều là hàng xóm trong thôn hỗ
trợ, còn chia một ít đồ ăn cho nàng. Cỏ dại mọc lan tràn vườn rau cũng
giúp khai khẩn, thậm chí thấy nàng đáng thương, còn cho nàng mượn cuốc,
nhưng tay nàng vẫn phồng rộp lên, vảy kết lại vỡ ra đổ máu, đau nhức vô
cùng. Sức yếu, không cầm nổi cuốc, triền núi lại không có biện pháp khai khẩn thành ruộng nước. Có một thời gian, nàng nghĩ mình sẽ bị đói chết, ngay cả nhóm lửa cũng không biết, đốn củi nhìn thấy rắn liền thét chói
tai.
Nhưng mà, một ngày mệt mỏi, nhìn ánh tà dương xinh đẹp, ăn thứ cơm
nửa đời không quen, lại cảm thấy thực hạnh phúc, rất muốn sống sót.
Nàng thực cảm tạ da bọc xương tiên sinh.
Hai mươi lượng bạc kia giúp nàng mua được một ngôi nhà nhỏ trên
triền núi, còn giúp nàng mua được hai con trâu cày a! Trong thôn, nàng
là người duy nhất có hai con trâu cày, mọi người đều đến thuê trâu của
nàng. Tiền thuê thì đủ loại, có đôi khi là một túi đồ ăn gì đó, có đôi
khi là một bọc nhỏ gạo, đương nhiên là gạo tốt rồi.
Bạch Dực sống cũng không tệ lắm. Thậm chí có được một chiếc xe đẩy
tay cũ nát, có thể khoác lên trâu cày, lắc lắc lắc lắc đi xuống trấn nhỏ dưới núi, mua lương thực, rau xanh.
Nàng nói với thôn dân, nàng là nữ tử phiên bang, mọi người cũng tin.
Có nhiều lúc, ngay cả chính nàng cũng tin như vậy.
Ăn xong một chén lớn cơm, nàng thở ra một hơi, xoa xoa mồ hôi trên
trán cùng chóp mũi. Múc một chén canh gạo trắng, vớt măng ra, dũng cảm
cắt thành khối lớn, bỏ vào nước cơm. Cho thêm chút nước tương, liền uống hết bát nước cơm nấu măng đạm vị ngọt đó.
Dù là nam diện vương cũng không được như vậy đi. Đó là một buổi trưa ngày chớm hạ.
Nàng đang thu đậu phơi ngoài nắng, ăn no ánh mặt trời, tỏa ra một
mùi hương dễ chịu, quyện lẫn với mùi hương hoa, giống như có thể thôi
miên cả ong mật.
Vặn thắt lưng, xương sống phát ra thanh âm rắc rắc. Thực vô dụng.
Chỉ một chút việc như vậy, làm đã mệt muốn chết. Những cô bé trong thôn, mười ba mười bốn tuổi đã có thể xách nước chạy như bay cả nửa dặm.
Trong sân nhà nàng có giếng nước, chỉ mới mấy chục bước, cũng khiến nàng mệt rã người.
Không có biện pháp, nếu nàng là nam, tắm rửa ngay ở giếng cũng được. Nhưng nàng là nữ, cho dù là tắm nước lạnh, nàng cũng phải mang thùng
nước vào phòng bếp mới tắm được.
Nàng đột nhiên cảm thấy, trong không khí tựa hồ có một mùi tanh ngọt.
Bạch Dực quay đầu, lại bị dọa giật nảy mình. Một nam tử xa lạ đứng
cách nàng rất gần, chỉ khoảng ba bước. Nhưng nàng không hề nghe được
tiếng gì, người kia thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, dường như cũng không
có hô hấp.
“Cô còn sống.” Hắn mở miệng, thanh âm thực khàn.
Nàng trừng mắt nhìn kĩ, cực lực công nhận…”Da…da bọc xương tiên sinh?” Bạch Dực vô cùng kinh hãi.
Vốn là da bọc xương, lúc này có thịt, từ bộ xương trở thành Hắc Vô Thường, mới làm cho nàng trong chốc lát không nhận ra được.
“Ta gọi là Ô Vũ.” trên người hắn có hai thanh kiếm, một nắm trên
tay, một cắm trên cánh tay, đương nhiên đã chảy máu, “Có thể xin chút
nước không?”
“…Giếng nước ở bên cạnh.” Bạch Dực vội vàng dẫn hắn xuyên qua vườn
rau, cố hết sức múc nước lên. Nhưng Bạch Dực thật sự kéo rất chậm, Ô Vũ
chỉ dùng một tay cũng có thể mạnh hơn nàng, lập tức kéo nước lên, bắt
đầu uống, còn lại dội lên người, rửa trôi máu đi.
“Cô có quần áo không?” Hắn hờ hững hỏi, giống như cánh tay không
phải của mình, không chút nhăn mày rút thanh kiếm ra, máu lập tức phun
ra.
“…Có thể không vừa với huynh, tôi đi lấy.” Bạch Dực xoay người chạy vào nhà.
Để tiện làm việc, cũng bởi vì nàng thực đáng buồn, ngay cả quần áo
“nữ tử phiên bang” cũng không biết mặc, cho nên bình thường nàng đều mặc nam trang. Nông dân luôn chiết quần áo lại mới tiện làm việc, nàng
thường thường mặc chính là kiểu quần chiết, áo ngắn tay, mỗi một kiện
đều rất lớn.
Nàng vội vàng lấy một bộ, vọt tới bên cạnh giếng… Lại xấu hổ xoay người lại.
Ô Vũ lại rất thoải mái, cởi sạch tinh quang, ở bên cạnh giếng xả
nước. Nàng thực không nhìn thấy gì a… Nhiều lắm cũng chỉ là nhìn thấy
đằng sau. Võ lâm cao thủ chính là võ lâm cao thủ, thắt lưng kia thực đẹp a… Nhưng mà vẻ đẹp thật sự trí mạng, nếu không cẩn thận sẽ bay tới một
kiếm.
“Cái kia… quần áo.” Bạch Dực lúng ta lúng túng nói, nàng thật cẩn
thận ngồi xuống, để quần áo cùng khăn lên tảng đá, “Để phía sau huynh,
tôi…tôi đi nấu cơm.”
Tuy rằng l