
h thuê, không chịu sự bảo hộ luật pháp quốc tế, nhận tiền làm
việc.
Sau một năm, cô nói dối lừa gạt Phương Tranh bị
bại lộ, ông nổi giận bay đến nước Mĩ bắt về nhốt ở nhà, sau đó tìm công
việc an ổn cho cô. Khoảng thời gian đã trải qua, chỉ có người thân nhất
mới biết, nhưng sao, Từ Trạm lại có tấm ảnh này?
Cố Du
cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc đó, chỉ nhớ rõ đó là lần đầu hành động
nhiều nơi, nước Mĩ không muốn can thiệp vào sự vụ của Châu Nam Mỹ, vì
vậy gián tiếp ủy thác cho công ty tài nguyên quân sự chuyên nghiệp phái
người đại diện, mình chính là nhân viên kỹ thuật phụ trách trong đội ngũ lúc ấy. Cô nhớ không ra hành động lần đó tới cùng có quân đội Trung
Quốc tham gia không, cũng nhớ không nổi chi tiết cụ thể, dù sao cuối
cùng vẫn thắng, bản thân còn sống trở về, ai mà lo lắng nhiều như vậy?
Thời gian ngây người, tiếng gõ cửa bất ngờ không đề phòng vang lên.
Cô cuống quít kẹp tấm ảnh vào xong, thở sâu bình tĩnh sau đó đi mở cửa.
Ngoài cửa nụ cười tha thiết của Từ Mẫn khi thấy người ra là Cố Du, vẻ mặt đầu tiên là cứng ngắc, rồi khôi phục tươi cười, "Chị dâu khỏe."
Cố Du ngược lại tự nhiên hơn, cô căn bản đã biết Từ Mẫn sẽ quay về, không có kinh ngạc, mời cô ấy đi vào rồi rót ly trà.
Hai người không nói chuyện, Từ Mẫn dường như có tâm sự, vẫn lén ngắm bản
thân, Cố Du cái gì cũng không nói, chờ cô mở miệng trước.
"Chị dâu. . . . . . Chị và anh cả khi nào đi gặp ba?" Từ Mẫn như lấy hết dũng khí, ngập ngừng nói.
"Tôi không biết," Cố Du ăn ngay nói thật, "Tôi nghe anh cô sắp xếp."
" Chị dâu, chị khuyên nhủ anh cả của em, để anh đừng tìm ba phân cao thấp được không?" Lời nói của Từ Mẫn hơi có ý cầu xin.
Cố Du cười thầm, cô muốn xin ba các người khuyên nhủ Từ Trạm đừng tìm cô
phân cao thấp rồi đó, Từ Mẫn thật sự xem cô là đĩa thức ăn, đáng tiếc,
mình là thịt bò còn Từ Trạm mới là dao thớt, lần này Từ Mẫn thật sự là
cầu sai người rồi.
Cô vừa định nói chuyện thì điện thoại di động của Từ Mẫn reo lên, Cố Du thong thả bước đến bên cạnh, căn bản
không hiếu kỳ nội dung trò chuyện của cô ấy.
Lúc này có
điện thoại cố ý gọi vào điện thoại làm việc của Từ Trạm, Cố Du tiếp
nhận, thì ra là thư ký của anh, nhân viên hậu cần nôn nóng muốn lấy mẫu
báo cáo linh kiện bán ổn định, Cố Du đụng vào trong xấp văn kiện vừa mới rơi để tìm ra báo cáo, cúp điện thoại, lúc này Từ Mẫn cũng trò chuyện
xong ngồi ở chỗ kia nhìn cô.
"Chị dâu bận việc? Dừng ngại, em ở đây chờ anh cả là được rồi." Cô cười cười nói.
Cố Du gật đầu, không muốn quan tâm nhiều việc nhà của họ, xoay người rời khỏi văn phòng.
Chờ Cố du trở về, trong văn phòng đã không có bóng dáng Từ Mẫn, cô mơ hồ
cảm thấy không thích hợp, nhưng nghĩ lại, nói không chừng là Từ Trạm
điện thoại hẹn cô đi ăn cơm, mình không cần phải đa nghi.
Kỳ lạ là, mãi đến thời gian tan tầm, Từ Trạm không có xuất hiện.
Cố Du mừng rỡ chỉ có một mình, vì vấn đề lệch múi giờ nên không muốn quấy
rầy Phương Nhàn, tự cô vào quán nhỏ ven đường ăn cơm tối, do dự thật
lâu, đóng gói một phần mang về nhà.
Trong nhà không ai.
Cô cũng không gọi điện thoại cho Từ Trạm.
Đêm nay cô vô cùng thoải mái, cất kỹ thuốc tránh thai vừa mới mua về, Cố Du ngồi thoải mái trên sô pha xem tivi, bỗng nhiên trong tin tức, thấy
bóng dáng chồng mình vẫn chưa về nhà.
Tin tức đài tỉnh
đưa tin tập đoàn công nghiệp Bắc Phương tham gia vào xây dựng sở nghiên
cứu mới ở ngoại ô thành phố, chủ yếu nghiên cứu loại trang bị phòng hộ
nhẹ cho lục quân, Từ Trạm tự mình đi đặt móng, Tô Ngôn Khanh và Lâm Viện cũng có mặt. Trong màn hình Tô Ngôn Khanh hăng hái phát biểu nói
chuyện, sau bữa tiệc khách quý Lâm Viện và Từ Trạm thì đang nhỏ giọng
nói gì đó.
Lúc trước chú Lâm và Từ Trạm giao tiếp không
hề vui vẻ, Cố Du vẫn muốn liên lạc với Lâm Viện, nhưng danh thiếp bất
hạnh bị Từ Trạm xử lý, tìm không được phương thức liên lạc, nhưng vẻ mặt hai người này bình tĩnh, chẳng lẽ thật sự đang nói công việc?
Thì ra ban ngày, Từ Trạm phải đi tham dự nghi thức khởi công.
Từ Mẫn là biết hay là không biết? Cố Du hơi buồn bực, nếu cô ấy biết,
chẳng lẽ mục đích thăm hỏi lần này h là nói những lời này với mình?
Cô kia thật đúng là nhờ vã không đúng người.
Cố Du tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, trên TV, Từ Trạm anh tuấn bất
phàm, bình tĩnh tự nhiên, ở chung chỗ với nhiều quan viên thì hoàn toàn
không có loại bản tính nghèo hèn thối nát, khiến người ta cảm thấy càng hơn người.
Cô tắt tv, không thèm nghĩ về anh nữa.
Nghi thức khởi công không kéo dài đến lúc này, tám phần là có bữa tiệc.
Cố Du tắm rửa rồi lên giường ngủ, một mình chiếm lấy giường lớn, vô cùng thư thái.
Từ Trạm cả đêm không về.
Hơi thở của anh luôn lượn lờ bên người Cố Du, mà giờ khắc này trên giường,
chỉ có nhiệt độ cơ thể mong manh của mình cô. Mọi thứ dưới lầu đều như
trước, không có bữa sáng, không dấu vết ai trở về.
Cố Du cầm điện thoại khoảng có 5 phút, cuối cùng vẫn bỏ xuống.
Mua bữa sáng ở quán ven đường, Cố Du vẫn đúng giờ tới tập đoàn.
Văn phòng trống rỗng vẫn hình dạng lúc cô rời khỏi tối hôm qua.
Lần này Cố Du quyết địn