Snack's 1967
Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324603

Bình chọn: 9.00/10/460 lượt.

để giải quyết.

Cô kêu bảo an liên hệ trưởng bảo an trực ban thông báo Từ Trạm cô đến dưới lầu, quả nhiên, không tới 3 phút, Từ Trạm đặt bút viết bước hai chân thẳng thon dài, bước nhanh đi ra thang máy.

Mặt anh mang mệt mỏi, áo sơmi vén tới khuỷu tay, không có mặc áo khoác tây trang, trên má trái, có hai dấu vết phấn hồng nhợt nhạt.

"Anh vừa nằm úp sấp lên bàn ngủ thiếp đi?" Đi vào thang máy, Cố Du hỏi anh.

"Không có việc gì," Từ Trạm cười đến có vài phần thoải mái, giống như ủ rũ vừa rồi chính là Cố Du ảo giác, "Vừa rồi hơi mệt mỏi, bây giờ rất tốt."

Anh cúi đầu nhìn đống đồ hộptrong lòng cô, lúc ngẩng đầu lên, nụ cười càng khoan khoái hơn, "Em tới đưa cơm cho anh?"

"Tôi mua đồ hộp quân dụng, Vu Duệ nói anh cũng thích ăn, tôi muốn mang tới cho anh."

Cô nói được tự nhiên như vậy, giống như chuyện mình phải làm, đáng tiếc Từ Trạm đã ôm đồ hộp, nếu không anh nhất định sẽ ôm cô, không hề che dấu nội tâm vui sướng.

Trong khoảng thời gian này, mặc dù Cố Du thay đổi một cách vô tri vô giác, nhưng rất lâu đã biểu vô cùng rõ ràng.

Hôm nay chính là ví dụ.

Hai người vào văn phòng, Từ Trạm buông đồ hộp xuống vừa định xoay người đi ôm Cố Du, ai ngờ cô trước anh từng bước vòng qua cái bàn.

"Có dao sao?" Cô quét mắt mặt bàn, bộ dáng không giống.

Từ Trạm cúi đầu cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu, " Ngăn kéo thứ nhất."

Quả nhiên, bên trong có con dao quân dụng, Cố Du cởi bộ áo khoác Tây phục xuống, đưa cánh tay vén tay áo, nhưng vừa bật dao ra chuẩn bị xuống tay đồ hộp, đã bị Từ Trạm ngăn lại.

"Anh làm." Anh cười nhẹ nói.

"Tôi làm tôi làm," Cố Du che ở trước ngực, "Cho anh nhìn xem, tôi mở đồ hộp còn lợi hại hơn nổ súng."

Cô hơi đắc ý khoe ra, dùng mủi đao nại nắp hộp, cổ tay dùng sức, động tác cực nhanh.

Mùi thơm dần dần tràn ra.

Cố Du không có nói mạnh miệng, Từ Trạm không ngờ cô thật sự trình độ tinh xảo, dùng vài dao đã hoàn toàn khui nắp hộp kim loại xuống, lưu lại vết dao răng cưa vô cùng đều đều, giống như là kiệt tác mở lon bằng dao.

Đặc biệt cô thần thái hưng phấn và dáng vẻ chuyên chú, trái tim của Từ Trạm run lên, tay bất tri bất giác khoác lên bả vai của cô.

Lúc này Cố Du bỗng nhiên cúi đầu, "Anh có đũa sao?"

Từ Trạm bất đắc dĩ, cô có trình độ phá hư không khí cao minh hơn trình độ mở hộp.

Văn phòng không có đồ ăn, Từ Trạm lại lấy ra một con đao, hai người dùng phương pháp nguyên thủy không văn minh ăn ngốn tốc hành.

Cố Du xác thực thật lâu chưa ăn đồ hộp quân dụng, năm đó, kiếp sống lính đánh thuê ở nước ngoài, phàm là dã ngoại, có thể ăn đến đồ hộp quân dụng Trung Quốc là bữa tiệc hơn phòng ăn xa hoa của Michelin cảm giác rất hạnh phúc xa xỉ. Phần lớn thời gian, cô đều chỉ có thể cứng rắn ăn gậy năng lượng và giảm thực phẩm, vài thứ đó quả thực không phải cho người ăn.

Hai người nhanh chóng ăn xong một lon, Cố Du cướp lại mở một lon.

"Anh là còn làm việc?" Ăn phân nửa, Cố Du nhớ tới, "Kia lát nữa tôi về nhà trước."

"Nếu đến đây, giúp anh chờ tin tức." Từ Trạm dùng mủi đao cắm vào nhấc miếng thịt bò nhỏ lên, so với ăn như hổ đói của Cố Du, động tác của anh có thể nói tao nhã.

"Không cần," Cố Du cự tuyệt như đinh chém sắt, "Nhưng đừng lại bị quốc an nói tôi tiết lộ cơ mật."

"Có anh ở đây, đừng nghĩ nhiều như vậy." Từ Trạm mỉm cười, ánh mắt dừng ở trên mặt của cô.

Cố Du cũng vừa ngẩng đầu lên.

Tầm mắt hai người bất ngờ không phòng bị chạm vào nhau, trong lòng cô lộp bộp một tiếng, như là thuyền biển va phải đá ngầm, bốn phía đều là bấp bênh

.

Trong mắt của anh dường như tích tụ vùng biển sâu, quá mức thâm thúy mà không hề gợn sóng, giống như cất dấu lốc xoáy thật lớn, một chút xíu, một chút xíu cắn nuốt cô.

Cô trốn không thoát đi, chỉ có thể tới gần, càng tiếp cận lại càng không được rời.

Đáng sợ nhất là, càng là lốc xoáy trung tâm, sóng biển lại càng nhỏ, an ổn giống như là tòa lâu đài vĩnh viễn không đắm chìm đảo nhỏ.

Cuối cùng, anh là lồng giam là bến cảng của cô?

Anh không cho cô cơ hội suy nghĩ.

Nụ hôn thắm thiết ngay từ đầu là hoàn toàn đoạt lấy, không có thử dò xét, không có ôn tồn, cánh môi đè ép, lưỡi mềm mại quấn quanh, cô thở gấp dồn dập bị đè ở lồng ngực, phát tiết không ra, chỉ có thể phập phồng kịch liệt.

Cố Du không biết mình thế nào, vậy mà chủ động nghênh đón như vậy.

Cô nhắm mắt lại, suy nghĩ trống rỗng, mềm mại trong ngực Từ Trạm, bị ấm áp và yên tĩnh mê hoặc, không muốn giãy dụa.

Lần đầu tiên hôn môi với anh đến bây giờ, nụ hôn này, cô hưởng thụ nhất.

Nụ hôn này có hương vị thịt bò kho tàu.

Lúc điện thoại gọi tới, thân thể Cố Du ở trong trạng thái căng thẳng, đôi mắt mê ly, đầu ốc trống rỗng.

Chờ hơi thở hổn hển của cô thanh tỉnh, Từ Trạm đã mặc quần áo tử tế đứng trước cửa sổ, không biết nói điện thoại bao lâu.

Cố Du lục lọi áo sơ mi để mặc từ phòng thay quần áo kế bên phòng làm việc của anh, trong phòng rất tối, ánh sáng duy nhất là từ màn hình điện thoại sáng trắng từ phòng kế bên

Men đi tới nguồn sáng, Từ Trạm đưa lưng về phía cô, bởi vì mặc áo sơmi vội vàng mà phân nửa vạt áo rơi ra bên ngoài, tóc hơi rối tung, cả bóng dáng thoạt nhìn chán nản