
ề khu đóng quân, Cố Du chỉ có một cây súng, hai người kẹp cô ở giữa.
Tiếng súng chợt gần chợt xa, bởi vì vũ khí trang bị buôn lậu mua từ các nơi trên thế giới, Cố Du không thể thông qua tiếng súng vọng kết luận rốt cuộc là không phải bộ đội bên ta.
Đột nhiên, tiếng bước chân tới gần.
Từ Trạm làm dấu tay thế ẩn nấp, mà Cố Du căn bản không hiểu bộ đội đặc chủng Trung Quốc trao đổi ngôn ngữ tay, vẫn đang bại lộ bên ngoài.
Trong lòng anh lo lắng, đưa kéo cô vào trong lòng, kéo đến phía sau cây.
Cây lớn ba người ôm hết, che dấu hai người dư dả, Cố Du vừa mới bắt đầu còn muốn giãy dụa, nhưng phát hiện tiếng bước chân tiến dần, cũng thành thành thật thật dừng lại trong lòng Từ Trạm.
Tổng cộng bảy người.
Từ Trạm xuất ra chiến thuật chiết quang kính, xác nhận thân phận người tới.
Bảy vũ trang bản địa.
Tim Cố Du thầm đập rõ ràng nhanh hơn, anh không biết như thế nào, nhưng theo bản năng đưa tay sờ sờ gò má cô.
Cố Du sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.
Đối phương nói rất đúng bọn họ nghe không hiểu ngôn ngữ, Từ Trạm thu hồi ánh mắt, vội vàng làm vài tư thế tay với Vu Duệ, sau khi thấy anh gật đầu mới nhìn Cố Du.
Sau đó, anh cúi đầu, dùng giọng nói chỉ có cô có thể nghe thấy ở bên tai nói: "Đứng ở này, chờ anh trở lại."
Cố Du không kịp phản ứng thì tiếng súng đã nổ lớn.
Từ Trạm và Vu Duệ thành công đánh lén mấy người bên cạnh không đương.
Hai người đàn ông phát hiện đầu tiên không kịp cảnh cáo đồng đội đã bị Từ Trạm một súng bắn chết.
Tiếng súng nổi lên bốn phía, viên đạn gào thét vụt qua, Từ Trạm lăn một vòng tại chỗ, thấp góc độ bắn, hai người nữa ngã xuống.
Bên kia Vu Duệ bị hỏa lực tập trung, anh bị áp chế, mượn khoảng trống bắn trúng người mục tiêu.
Sau khi đối phương phát hiện nguy hiểm thì nghiêm chỉnh huấn luyện, lập tức phân tán, hỏa lực áp chế vô cùng hữu hiệu, bốn đấu hai, Từ Trạm nhanh chóng bò lên tránh ở phía sau cây bắn, chờ anh dùng hết đạn thì vòng qua thân cây, một phát bị mất mạng. Anh gần như vòng tới phía sau quân địch, thoải mái lại đánh gục một người.
Bỗng nhiên, luồng nhiệt và đau nhức bên cánh tay trái bị nổ, Từ Trạm chợt cả kinh, người thứ tám!
Họng súng lúc này đã nhắm ngay anh.
Không giống với súng tự động tiếng vang liên thanh, sau khi tiếng súng vang rõ ràng, người thứ tám phù phù ngã xuống đất.
Từ Trạm ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Du cầm súng đứng ở trước mặt.
Vu Duệ đã giải quyết xong hai người khác.
Anh lẳng lặng nhìn cô, xem động tác tiêu chuẩn cô lấy súng, xem ánh mắt cô mang theo sát khí. Từ Trạm không hề che dấu say mê của bản thân, nhưng là Cố Du lại bình tĩnh thu súng, nhổ một bải nước miếng trong không khí.
"Nguy hiểm thật." Sinh tử trước mặt, cô thản nhiên giống như không hề sợ hãi.
Bộ đội chính phủ nhanh chóng chạy tới vùng có tiếng súng, trên người của ba người có vô số vết thương nhỏ, lập tức bị đuổi về căn cứ.
Từ Trạm chưa kịp nói thêm câu nào với Cố Du, cô ngã đầu liền ngủ trên cáng, tướng ngủ ngây ngô, giống như động vật nhỏ không hề phòng bị.
Anh không nhẫn tâm quấy rầy, nghĩ mình còn có cơ hội.
Ai ngờ sau khi đưa trở về xử lý đơn giản miệng vết thương, qua đêm, công ty tài nguyên chuyên ngành quân sự đã rút lui khỏi.
Chỉ dẫn nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ không cần thiết ở lại.
Còn thế lực võ trang còn sót lại nhanh chóng bị một lưới bắt hết, kết thúc hoàn thành công tác, nửa tháng sau trên phi cơ về nước, trong đầu Từ Trạm tâm tư xao động, đều là bóng dáng một người.
Sau khi về nước, anh vận dụng tất cả phương pháp có thể để tra tìm Cố Du, nhưng trong hồ sơ của công ty tài nguyên chuyên ngành quân sự, người phụ nữ này giống như bốc hơi khỏi xã hội, không hề có tin tức.
Anh hoàn thành thời gian nghĩa vụ quân sự còn lại, không ở lại mà lựa chọn xuất ngũ.
Thời gian hai năm, anh đã nếm trải mùi vị tuyệt vọng.
Một người phụ nữ bất ngờ không phòng ngự xông vào đáy lòng tối tăm mềm mại của anh tùy ý giương oai sau đó tự nhiên rời đi, chỉ để lại khoảng trống rỗng đống hỗn độn.
Anh không có biện pháp gì, mặc kệ nhớ nhung thế nào, hiện thực tàn khốc thủy chung hoàn toàn không cho anh hi vọng.
Mặc dù xuất ngũ, anh vẫn nhận quân ủy điều đi tiếp quản tập đoàn Bắc Phương, đôi khi anh thường lật xem danh sách nhân viên kỹ thuật, nghĩ có ngày kỳ tích có lẽ sẽ xuất hiện.
Kỳ tích bản thân cũng chỉ là cái kỳ tích.
Anh thông qua quan hệ tìm được hình ảnh tư liệu quý giá năm đó dùng để đánh giá tham khảo chấp hành nhiệm vụ, cuối cùng ở tấm hình phát hiện trong sáng sủa có cô gái đang thử súng hết sức chăm chú, vì vệ tinh truyền hình cáp có hạn mà hình dáng mơ hồ.
Từ Trạm in tấm hình này xuống dưới, đây là dấu vết duy nhất cô có khả năng lưu cho anh.
Mặc dù không cam lòng, anh chỉ có thể buộc phải buông tha.
Nếu Từ Trạm không ôm hi vọng, toàn tâm tập trung vào công việc, anh quyết định buông tha cho ngày đầu tiên, chứng kiến kỳ tích xuất hiện.
Có kinh nghiệm giáo huấn lần trước, lúc này đây, Từ Trạm sẽ không bỏ qua cơ hội.
Cố Du ngoài cười hắc hắc ra thật sự không biết nói cái gì.
Từ Trạm nhíu mày nhìn cô, cũng khôn