Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324693

Bình chọn: 8.00/10/469 lượt.

ừa rồi kia, súng của Vu Duệ đã vững vàng đặt ở trong tay.

Anh nói cảm ơn, rời khỏi lều trại trước cố gắng khống chế mới không quay đầu.

Hôm sau, vốn kế hoạch hành động lại bị gác lại, toàn bộ nơi đóng quân đều vô cùng buồn chán, đội ngũ Từ Trạm vì né tránh mưa to như trút nước ở bên ngoài trong lều trại hút thuốc, mọi người không ngừng oán giận thời tiết, Vu Duệ và người khác đang đánh bài tú-lơ-khơ rất vui vẻ, lần đầu tiên Từ Trạm cảm thấy tiếng mưa rơi hơi ồn ào.

"Lão Từ."

Có người vỗ anh.

"Lão Vu nói cậu hôm qua giúp cậu ấy sữa súng đi, biết lều trại ở đâu sao? Buổi sáng thời điểm thay ca súng của tôi bị vô nước mưa."

Từ Trạm sửng sốt, hơi dừng lại sau đó mở miệng: "Rất xa, tôi giúp cậu đưa đi đi."

Chiến hữu cám ơn sau đó tiếp tục đi vây xem đánh bài(Landlords-Bài Tú Lơ Khơ), Từ Trạm dập tắt thuốc, tháo trang bị ngụy trang sung tốt rồi ra khỏi liều trại.

Mưa nói lớn không lớn, sau khi đi qua ngọn cây cao lớn rậm rạp cũng không còn bao nhiêu lực đánh vào, ngược lại hơi có hương vị triền miên. Anh ngựa quen đường cũ tìm được lều trại của công ty tài nguyên chuyên ngành quân sự rồi bước vào.

Lần đầu tiên Từ Trạm lo lắng an nguy của một người như vậy.

Nhất là anh chỉ biết là tên của cô gái.

Vu Duệ phát hiện Từ Trạm có gì không đúng, truy hỏi nguyên nhân, Từ Trạm cũng không che giấu, chỉ là thản nhiên nói: "Tôi muốn cưới cô ấy."

"Người sửa súng làm lính đánh thuê kia?" Cằm Vu Duệ thiếu chút nữa rơi trên mặt đất,"Cô ấy là công chức quân lính đánh thuê, thân phận của anh bây giờ quyết không có thể nào a!"

"Nếu cô ấy nguyện ý, tôi có thể xuất ngũ."

"Anh đừng bị tình yêu làm đầu óc choáng váng."

"Không phải như vậy," con ngươi Từ Trạm màu sắc trầm tĩnh,"Tôi thực thích cô ấy."

Vô cùng thích.

Vu Duệ trầm mặc, vụt tắt rồi khơi lên vẻ mặt khoa trương, "Một người phụ nữ ngay cả anh đều không nhớ được, anh thích cô ấy thì thế nào?"

"Cô ấy sẽ nhớ kỹ tôi." Từ Trạm cười cười.

Vu Duệ rất hiểu rõ Từ Trạm.

Từ nhỏ bọn họ lớn lên cùng nhau ở đại viện quân khu, thân như tay chân. Mẹ của Từ Trạm là vợ lớn của chú Từ, nhưng chú Từ vì lên chức quân đội, lựa chọn ly hôn, cưới thiên kim của thượng cấp tư lệnh quân khu. Mẹ của anh không có trách cứ chú Từ, ngược lại yên lặng chăm sóc Từ Trạm, đến khi anh mười hai tuổi thì mẹ qua đời, chú Từ mới nhận anh đưa về trong nhà.

Khi đó anh đã em trai, em gái.

Từ Trạm không có cảm giác gì với nhà mình, với chú Từ cũng vậy, anh coi trọng trách nhiệm coi trọng gia đình, Vu Duệ biết, anh vĩnh viễn sẽ không trở thành người như chú Từ vậy, đó là cấm kỵ của anh.

Làm người phụ nữ của Từ Trạm, nhất định là điều rất hạnh phúc.

Nhưng, hạnh phúc cũng phải gắn liền với tự nguyện, mà Vu Duệ cảm thấy, Từ Trạm không từ thủ đoạn dứt khoát lấy được người phụ nữ tên Cố Du vào trong tay.

Đây không phải là chuyện tốt.

Nhưng chuyện Từ Trạm đã quyết định, Vu Duệ hiểu được không cách nào thây đổi, đơn giản anh chỉ có thể làm đồng lõa.

Hi vọng người phụ nữ đó biết phân biệt tốt xấu.

Hôm sau bộ đội nhanh chóng nhận được tin tức, đi trước lên thôn xóm tiền tuyến hội hợp. Với người khác, đây có lẽ là chiến dịch cuối cùng, với Từ trạm mà nói, còn có tầng ý nghĩa khác.

Thôn xóm gần đây mảnh rừng rậm cháy đen, khói nhẹ uốn lượn lên giữa không trung. Có rất nhiều quân nhân, dân thường bị thương, tim Từ Trạm lập tức treo cao lên, không ngừng tới lui.

Anh bắt đầu hỏi thăm công ty tài nguyên chuyên ngành quân sự sửa chữa ở đâu, lấy được đáp án khiến trong lòng vốn thấp thỏm đã rơi đầy mũi châm nhọn.

"Nhân viên kỹ thuật bây giờ đều đi một đường," người kia nói, "Người bên kia thiếu thốn, lính đánh thuê cũng gia nhập hành động quân sự."

Không đợi anh nghĩ nhiều, lập tức truyền đến tin tức tập hợp.

Đi về phía khu giao chiến phía trước đường vô cùng khó đi, không có đường, chỉ có thể xuyên qua rừng rậm.

Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng súng mơ hồ.

Từ Trạm ra dấu tay ẩn nấp, mọi người nhanh chóng tìm kiếm vật che dấu gần đây.

Tiếng súng biến mất, Từ Trạm nghĩ nguy hiểm đã loại bỏ, vì vậy dùng tay ra hiệu kêu mọi người chấm dứt trạng thái ẩn nấp tiếp tục đi lên trước.

Hắn chợt phát hiện Vu Duệ không nhúc nhích.

"Tình huống thế nào?" Anh đi qua thấp giọng hỏi.

Cách lớp thuốc màu thật dày cũng có thể nhìn ra, trên mặt Vu Duệ cứng ngắc.

"Tôi đạp trúng mìn." Anh cười khổ nói.

Từ Trạm run lên bần bật, cắn răng nói: "Đừng nhúc nhích!"

Ở đây căn bản không phải khu dò xét ra mìn, thế nhưng lại xuất hiện mìn!

Hắn lập tức gọi người ta liên lạc lều trại chỉ huy báo ra tọa độ, chờ đợi bọn họ phái nhân viên gỡ mìn, sau đó anh lại kêu phó đội trưởng tiếp nhận nhiệm vụ của mình, dẫn người rời đi.

"Anh cũng đi theo đi," Vu Duệ nói như đinh đóng cột, "Mình tôi chờ gỡ mìn."

"Cùng nhau." Từ Trạm chỉ nói hai chữ.

Nửa giờ này, là 30 phút dài nhất trong đời của hai người.

Tiếng bước chân bỗng nhiên truyền đến từ xa xa rừng rậm, Từ Trạm giơ súng lên, chỉ thấy bóng dáng rất nhỏ không có mặc quân trang gần như biến thành mái tóc đen dày từ trong chỗ sâu chạy tới.