
hét vào đai lưng của cô, "Em đi, anh sẽ kéo dài thời gian."
"Ba" một tiếng, Cố Du dùng tất cả sức lực cuối cùng giơ tay tát. Cô giận dữ nhìn Từ Trạm, nhìn miệng anh phun ra máu, lại ngẩng đầu lên, cười nhìn cô.
Giống như lần đầu tiên gặp nhau, cô ra sức giãy dụa rồi mắng anh có bệnh.
"Anh khốn kiếp!" Cô khóc lên, khàn giọng kêu, "Anh luôn miệng đáp ứng em cái gì? Bây giờ lại muốn làm gì? Anh là kẻ lừa đảo! Tốt! Anh nói không có cơ hội không có hi vọng? Có phải không?"
Cô nói xong kéo chốt an toàn, để súng dưới hàm của mình, "Vậy cùng chết được rồi!"
Ngón trỏ cong lại trong chớp mắt súng bị Từ Trạm cứng rắn cướp lại, viên đạn bắn ra khoảng không, biến mất không thấy.
Cô nổ súng thật sự!
Từ Trạm níu lấy cổ áo của Cố Du, đè nén vừa rồi trong nháy mắt nuốt hết vào trái tim đang run rẩy sợ hãi, đặt cô trên thân cây, "Chỉ có em còn sống anh mới có thể sống sót! Anh còn có chỗ dùng với những người chống, chỉ cần anh ở trên tay bọn họ, vậy bọn họ sẽ cố sức lấy dể uy hiếp công ty SH buộc họ đưa ra điều kiện hợp tác tốt hơn, anh sẽ dùng phương pháp của mình ngăn chặn chuyện này, khi em chạy đi, tìm người tới cứu anh."
Nguy cấp như vậy, anh có thể bình tĩnh nói tỉ mỉ như thế, giống như bọn họ đang thảo luận sống chết trước bàn làm việc, xung quanh yên tĩnh như vậy, nếu không phải tình huống như thế, nếu không phải chỗ như thế. . . . . .
Nhưng không có nếu, Cố Du hiểu được, cô phải đưa ra lựa chọn.
Từ Trạm thấy dáng vẻ của cô đã chật vật không chịu nổi, trong lòng thống khổ quấy nhiễu, nhất thời không có cách mở miệng.
Cố Du giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve hai má đã muốn sưng lên của anh, nước mắt bất tri bất giác chảy qua khóe miệng, thấm vào da bị xướt lập tức đau đớn. Nhưng loại cảm giác này nhanh chóng bị loại thống khổ khác thay thế, rời khỏi thân cây sau lưng, cô run run, rúc sát vào trong ngực của anh.
"Không. . . . . ." Cô gần như cầu xin, "Không cần. . . . . ."
"Ba năm trước anh đã cứu em một lần, bây giờ, lại cứu em lần nữa." Từ Trạm dùng sức ôm chặt để cô tin tưởng, vuốt nhẹ sống lưng đã gầy đến bất ngờ của cô.
Nếu thật sự là đường sống duy nhất cô không có lựa chọn khác.
Cố Du từ từ ngẩng đầu, kiễng mũi chân khẽ hôn môi khô khốc của anh, cô không dám dừng lại lâu hơn, mạnh mẽ rút ra từ trong lòng anh, không quay đầu lại mà chạy như điên vào sâu trong rừng rậm.
Cây lớn đan xen nhanh chóng nuốt hết bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Đây là lời nói dối khó khăn nhất trong cuộc đời Từ Trạm.
Trên thế giới này lời nói dối hoàn mỹ cũng xen lẫn phần chân thật. Xác thực, tánh mạng của anh tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng SH và phần tử sẽ nhanh chóng đạt thành hiệp định, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đủ mình cô sống sót.
Từ Trạm thật sự muốn nổ súng giết cô, rồi kết thúc bản thân, nhưng nhiều lần tay anh đặt ở trên bá súng, trong lòng bị đau khổ nóng trở lại.
Cuối cùng, tim tham lam độc chiếm đã thua vào trong tay giặc.
Không có cơ hội ôm cô giống vừa rồi nữa, khẽ vuốt sau lưng của cô, cuộc sống muốn hướng tới đã thành yêu cầu xa vời, nhưng Từ Trạm không cảm thấy hối hận, ngày đó gặp lại sau ba năm, anh không hề do dự mạnh mẽ giữ cô bên người, dùng hết thủ đoạn, không tiếc vi phạm nguyên tắc của mình.
Nếu hôm nay phải trả giá tất cả vì ngày đó anh không từ thủ đoạn, anh sẽ vui vẻ chịu đựng, vĩnh viễn không hối hận.
Động cơ xe jeep gào thét chói tai càng ngày càng gần, Từ Trạm ngồi dựa vào dưới tàng cây, ánh mắt vẫn nhìn hướng Cố Du biến mất.
. . . . . .
Cây cối coo ngất đang liều mạng lùi lại, hướng Cố Du chạy như điên, khác hẳn vừa rồi.
Cô hận Từ Trạm biến cô thành đứa ngốc, nghĩ cô thực sự không cảm nhận tình huống trước mắt rốt cuộc thế nào!
Lời của anh thốt ra, cô đã đường đường chính chính hiểu được ý đồ thực sự phía sau, nhưng cô không có lựa chọn, chính xác, cách nói của Từ Trạm trước đó, hai người có cơ hội cùng nhau được cứu giúp, nhưng Cố Du không tin Từ Trạm có thể chống được đén khi cô gấp trở về, nên anh muốn dùng phương pháp của mình để giải quyết khốn cảnh.
Như vậy dù là thua, cô cũng có thể chết cùng chỗ với anh.
Chết không hề đáng sợ. Cố Du nghe đáy lòng lặp lại không biết bao nhiêu lần, cô chạy như điên ngược lại hướng lúc hai người đến, thậm chí cả sức nặng của hộp đen đặt ở trên vai cũng nhỏ bé không đáng kể. Sau khi phần tử vũ trang phát hiện Từ Trạm nhất định sẽ mang anh về căn cứ, mà căn cứ cách mỏ kim cương không xa mới kiểm soát tốt, điều này ngược lại tạo cơ hội cho Cố Du, cô không tốn sức, tìm được mỏ kim cương đỏ.
Nhưng lúc này mặt trời đã hoàn toàn biến mất cuối chân trời.
Bãi sông gần đây, rừng rậm không dày đặc, ánh trăng chiếu xuống, từ từ chảy xuôi theo mặt nước sông cạn trong veo, nhô lên ánh sáng màu bạc nhu hòa. Cố Du đạp vỡ phần yên tĩnh này, một mình ẩn núp. Cô không dám dùng súng, cầm con dao duy nhất đã lục soạt được trên người chết, núp sau tảng đá lớn.
Không có thời gian xông loạn, tốc độ nhanh nhất là bắt người ép hỏi.
Nhìn xung quanh a, Cố Du muốn tìm phần tử vũ trang tuần tra buổi tối gần mỏ kim cương, tìm nửa ngày không có một bóng người.