Insane
Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325031

Bình chọn: 8.5.00/10/503 lượt.

toàn bộ lí trí, “Chú cảm thấy tôi đi lệch đường? Đúng! Không sai, năm đó tôi mô phỏng súng đạn phi pháp đã làm rất nhiều chuyện trái pháp luật ở chợ đêm, nhưng tôi có cách gì? Cha ta bị người khác hãm hại vào ngục giam, mỗi lần tôi muốn gặp ông ấy thì phải chuẩn bị tiền, em gái của tôi chịu liên lụy bị thầy giáo hủy bỏ học bổng không có chỗ ở phải lưu lạc đầu đường, mỗi ngày chỉ có thể ngủ trên ghế dài công viên, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi cần không phải tiền, mà là rất nhiều tiền, tôi không có quyền lực của chú, không có năng lực của chú, tôi chỉ có bản thân mình, Chú Lâm, chú không cảm thấy mình vẫn kiên trì nguyên tắc vô cùng cao thượng? Tôi cũng muốn làm người cao thượng, nhưng là nếu tôi cao thượng, đời này tôi không gặp được cha, em gái của tôi ở nước Mĩ không có người chăm sóc! Bây giờ chú nói luật pháp và chính nghĩa với tôi? Nhưng lúc đầu cha tôi bị oan tôi hai bàn tay trắng đứng trước cửa Tỉnh ủy khóc tìm chú thì lúc đó chính nghĩa và pháp luật ở đâu?”

Trời mưa đường phố rất ít người đi đường, phần lớn đi lại vội vàng, chỉ có vài người trước cửa hàng nhỏ nghe được giọng nói của Cố Du đi ra xem náo nhiệt, nhưng vừa thấy biển số xe của Lâm Viện thì né trở về len lén nhìn xung quanh.

Cố Du nói xong gần như thở dốc, những lời này, cô chưa từng nói với Từ Trạm, cô không muốn Từ Trạm cảm thấy cô đáng thương, huống chi đây là bi thương cô không mong muốn.

Cô đã có bao nhiêu bất lực thì có bấy nhiêu tuyệt vọng, lên trời xuống đất, không lối thoát.

Vạch trần vết sẹo cũ khiến Cố Du vốn đã mỏi mệt không chịu nổi liền rơi vào tình trạng kiệt sức, thậm chí cô sức đưa tay lau đi nước mắt cũng cạn kiệt.

Lúc này, có bàn tay khoát lên vai của cô.

Khuỷu tay và lồng ngực quen thuộc khiến Cố Du đột nhiên ý thức được là ai, cô bỗng nhiên có khí lực, ôm chặt hông của Từ Trạm.

Từ Trạm biết Cố Du sẽ không rời khỏi nhất định đang đợi anh, nên sau khi thẩm vấn kết thúc được thả ra chuyện đầu tiên là lao đi tìm cô. Anh cách rất xa chợt nghe giọng nói của Cố Du, giọng khàn khàn giống khi giằng co với anh lúc trước, mỗi lời cô nói đều là lạnh lẽo tuyệt vọng lên án anh xuất hiện quá muộn, hối hận chuyện vô bổ, anh có thể làm là kiên định đứng cạnh cô lúc này, không rời đi nửa bước.

Vì chạy tới, áo khoác tây trang của Từ Trạm đã muốn ướt đẫm, Cố Du dựa vào lên, ánh mắt cảm thấy ẩm ướt hơn mình.

Từ Trạm nhìn Lâm Viện không nói được một lời, ôm Cố Du xoay người rời đi.

Bây giờ anh không muốn nói nhiều với bất cứ kẻ nào.

Ngoại trừ Cố Du.

Từ Trạm bị xe cảnh sát đưa đến, hai người chỉ có thể đi bộ, mái hiên che mưa nhỏ hẹp của tòa nhà được anh nhường cho Cố Du.

Cố Du cúi đầu không nói chuyện, cảm xúc thoạt nhìn rất kém, chỉ siết chặc tay anh, mười ngón nhanh đan chặt, có ý dây dưa.

Lúc này Vu Duệ chạy xe của Từ Trạm tới, xem như cứu hai người ướt sũng.

Vừa lên xe, Vu Duệ cảm thấy không khí không đúng, anh nháy mắt với Từ Trạm, không dự đoán được Từ Trạm kêu anh lái xe đi trước, quay đầu nhìn Cố Du khác thường, Vu Duệ hơi khẩn trương, vội vàng xuống xe để lại không gian cho cả hai, sau khi Từ Trạm đóng cửa xe, chạy thẳng đến bờ biển.

Núi nam biển bắc, tên Dương Cảng đến từ biển rộng phía bắc.

Sóng biển gầm thét dâng lên trong mưa, trên bãi đá cuội, chiếc Audi màu đen lẳng lặng đè nén đứng dưới mưa mù mịt.

“Trong vali đồ có quần áo của anh, em thay nhanh đi.” Từ Trạm từ chỗ tay lái đi ra sau chỗ ngồi của Cố Du, vừa dứt lời chuẩn bị đưa tay sờ mặt cô giống như trước, không ngờ, Cố Du “Ba” đánh tay của anh, nhào người đè Từ Trạm lên lưng ghế, hôn lên miệng.

Động tác của cô vội vàng lại kích động, nhưng kiên định căn bản không cho Từ Trạm thời gian phản ứng, kéo mở nút áo tây trang ẩm ướt, tay lạnh như bang dán lên làn da nóng rực của anh.

Loại cảm giác này thật tốt.

Cô như thuyền nhỏ mắc cạn đá ngầm trong bão táp, xem thân thể anh như cơ hội sống, dây dưa dựa sát vào nhau, bắt đầu cởi áo khoác của mình.

Từ Trạm vô tâm chuyện thụ sủng nhược kinh, anh rõ ràng cảm nhận được Cố Du bất an, cô đang cầu xin cảm giác an toàn, trong tiếp xúc thân thể, trong khát khao anh, loại cảm giác này khiến đau lòng nhưng cũng xúc động, hai người ăn nhịp với nhau, nước chảy thành song không đợi cởi hết quần áo đã hòa hợp làm một.

Lúc mất hồn nhất, Từ Trạm vẫn không quên đưa tay đi quay kiếng xe xuống, dù sao ở đây không có người, nhưng độ ấm bên trong xe càng ngày càng nóng.

Cố Du nhìn ra ý đồ của anh, rút tay anh khoát lên người mình, cúi đầu học phương pháp của anh trước kia, cắn vành tai của anh.

“Chết thì chết đi!” Cô mang quyết tâm, giống như lúc liều mạng ở Châu Phi, kịch liệt đáp lại anh.

Cuối cùng mưa ngừng rơi, Cố Du chậm rãi phục hồi tinh thần từ trong trạng thái không khống chế được, lúc này Từ Trạm đã quay cửa kính xe xuống, cảnh tượng kiều diễm bên trong xe, vẫn như cũ chỉ có anh và sóng biển thưởng thức.

“Em vừa rồi muốn nghẹt thở.” Anh vừa cười vừa lau mồ hôi đổ trên trán cô, mà lồng ngực của anh vì thiếu dưỡng mà phập phồng.

Mặt Cố Du đỏ hồng, “Nói chính sự.”

Cô muốn nghiêm trang, nhưng gần như núp trong ngực