
ãi không ra. Lúc bình thường không để ý, chỉ biết em ở tại
một trường tiểu học mà cũng không biết địa chỉ ở đâu nữa. Lục hết cả một tỉnh Cao Hùng này mới tìm được em. Được rồi, bây giờ ngoan ngoãn theo
tôi về ngay.
Tôi ngập ngừng:
- A. Tôi... Tôi...
Giáo sư La Nghị hét to:
- Cô còn muốn gì nữa đây hở? Nếu có giận hờn gì thì cứ cãi nhau hay
chửi bới một lúc cho hả giận rồi thôi, chớ làm gì mà em lại bỏ nhà đi?
Đài Loan bây lớn, người thì đông, đất lại rộng, em còn muốn tôi đến đâu
tìm em nữa chứ? Sao khó khăn vậy. Em đi đâu thì không sao cả, nhưng tội
cho người nhà phải bấn loạn lên đi tìm. Trung Đan trách tôi sao đánh em, thật ra tôi đâu có ngờ chỉ vì một cái tát tai mà em lại bỏ đi đâu? Gia
Gia nó lục lọi tứ tung xem em ở đâu, nó tưởng em núp trong hộc tủ, thế
là nó quần lấy các ngăn sách của tôi. Hạo Hạo cũng cự nự tôi. À, còn con mèo của cô nữa, không biết làm sao mà nó chui vào trong tủ tôi làm ổ
trong ấy, thôi xương cá tứ tung trong đó. Thôi cô về ngay đi về dọn dẹp
sạch sẽ cho tôi nhờ.
Tôi sung sướng nhảy nhỏm lên:
- Tiểu Ba chưa đi mất sao giáo sư?
- Đi mất? Đi đâu mà mất? Có mất chăng là cô. Thôi đừng nói nhiều, sửa soạn nhanh lên để xem có kịp chuyến xe lửa nào không.
Tôi do dự, quay lại nhìn thấy bà hiệu trưởng Lâm đang mỉm cười, bà bước đến cạnh, nắm tay tôi nói:
- Đi đi em, Ức My. Giáo sư Nghị đã nói hết cho bác nghe rồi. Ráng học để thi đậu em nhé!
Tôi vẫn do dự, giáo sư La Nghị muốn đưa tay nắm tôi lôi đi, bỗng tay ông chạm vào chú thỏ, giựt mình ông hét to:
- Trời ời, cái gì nữa đây?
Tôi nâng cao chú thỏ lên nói:
- Dạ chú thỏ ạ, nó đang bệnh đấy. Em có thể mang nó về nhà được không giáo sư?
- Ơ, ơ. Đôi mắt ông tròn xoe lại, ông ậm ừ - Thôi được, mang nó đi
luôn đi. Có lẽ rồi đây tôi phải mở luôn một cái sở thú để trong nhà cho
em chăm sóc luôn thể!
Tôi sung sướng hét lớn. Bao nhiêu bực
dọc phiền nhiễu trong những ngày qua đã vỗ cánh bay đi. Trao chú thỏ cho Trung Đan, tôi nói:
- Ôm giùm tôi một chút nhé!
Rồi tôi chạy bay vào nhà soạn quần áo. Xách chiếc valise trên tay bước ra
ngoài. Bà hiệu trưởng Lâm đến nói vài lời từ biệt với tôi. Cười cười,
giọng bà luyến tiếc:
- Lần sau con có đến đây, mong rằng không phải đến để trốn nữa con nhé!
Tôi nhìn bà chẳng nỡ rời. Giáo sư La Nghị bực dọc vì chờ đợi. Chúng
tôi bước ra cửa. Hai đứa con của bà Lâm đưa đẩy nhau trước mặt:
- Mày lại hỏi đi!
- Mày hỏi đi!
Giáo sư La Nghị hỏi tôi:
- Chúng nó làm gì thế?
Nhìn hàm râu xồm xoàm của giáo sư, tôi chợt hiểu và cười lớn. Giáo sư Nghị chau mày:
- Em cười cái gì đấy?
- Dạ em cười chúng nó. Tụi nó đố nhau giáo sư là tướng cướp hay là tù vượt ngục.
Mọi người cười ồ lên, gương mặt ông rắn lại, miệng ông lẩm bẩm điều gì không rõ. Chúng tôi cứ thế vừa đi vừa cười bước về phiá cổng.
Hai giờ sau, tôi, Trung Đan và giáo sư Nghị ngồi yên trên chuyến xe lửa trở về Đài Bắc. Chiếc xe vun vút lao đi, bỏ lại những đám rừng, đồng
cỏ, thôn trang và phố thị. Tôi và Trung Đan ngồi một bên, giáo sư La
Nghị ngồi đối diện, chú thỏ nhỏ được đặt trong lồng để dưới chân.
Trên đường chúng tôi yên lặng. Trung Đan thấp thỏm như có chuyện muốn
nói nhưng vẫn không thốt ra lời. Còn giáo sư Nghị thì ra chiều suy nghĩ, mắt nhìn cảnh vật bên ngoài trôi nhanh. Càng gần đến nhà bao nhiêu lòng tôi càng hồi hộp, tôi đã ra đi rồi bây giờ quay trở lại. Lúc đi, tôi
chỉ muốn trốn lánh bao nhiêu chuyện mà bây giờ vẫn còn đó, lần này trở
về lại gặp lại, tình thế ra sao? Vấn đề vẫn chưa giải quyết được gì cả.
Tôi phải làm sao đây? Xe lửa đã vượt qua Đài Trung, Tân Trúc, trạm này
tiếp nối trạm khác, thành phố Đài Bắc càng cận kề.
Bây giờ
khung trời bên ngoài đã đen sẫm, những ánh đèn chớp mờ xa xa càng lúc
càng rõ. Nhìn những điểm sáng bên kia đồng cỏ, tôi thắc mắc không hiểu
nơi đó có người ở không? Họ sinh sống ra sao? Có phải lúc nào cũng đau
khổ rối rắm như cuộc sống của chính mình chăng?
Xe băng qua
Trúc Bắc, Đào Viên, Trung Đan đổi thế ngồi, tôi quay sang nhìn, thái độ
chàng thật kỳ quặc. Sau cùng, chàng hắng giọng:
- Thưa giáo sư.
Giáo sư La Nghị giựt mình quay lại nhìn dò hỏi.
- Tôi có câu chuyện muốn bàn với giáo sư ngay trong lúc xe chưa vào thành phố, xin giáo sư cho biết ý kiến.
Liếc sang tôi, chàng xiết chặt đôi tay tôi:
- Khi đến Đài Bắc, tôi muốn được tuyên bố lễ đính hôn với Ức My, ngay sau đó tôi sẽ chịu trách nhiệm về cuộc sống của nàng, và sẽ tìm một căn nhà riêng...
Giáo sư cướp lời, giọng nói ông có vẻ gay cấn:
- Anh nói thế là sao?
- Tôi muốn nói, Trung Đan có vẻ quyết định - Khi Ức My về đến Đài
Bắc, nàng sẽ không về nhà giáo sư mà tôi sẽ mướn căn nhà khác...
- Nói bậy! Anh lấy tư cách nào để lo cho Ức My như vậy.
Giọng nói của giáo sư có vẻ giận dữ Trung Đan xiết chặt tay tôi hơn anh nói:
- Tôi là vị hôn phu của nàng, tôi muốn được chăm sóc nàng. Thưa giáo sư, nàng ở nhà ông thật bất tiện.
- Tại sao bất tiện? Ai ăn thịt nó đâu?
Trung Đan nói:
- Ai làm sao biết được. Nhưng ở nhà ông, nàng sẽ không vui được. Giáo sư đừng đ