
áp lại: "Đại thúc à, anh thật là quá hư." Trải qua cố gắng vô
hạn hết ngày dài lại đến đêm thâu của đồng chí đại thúc, trong bụng nhỏ
của A Hoa, rốt cuộc đã bắt đầu dựng dục tiểu Hoắc Hoắc.
Được rồi, cũng không phải mong đợi tiểu Hoắc Hoắc quá mức.
Chẳng qua nếu như là con gái thì nên lấy tên gì đây?
Chẳng lẽ lại gọi là Tiểu Hoa Hoa?
Ách, hình như. . . . . . Có chút hơi quá kiểu cách thì phải.
Cô ăn hết chùm nho lớn thì cổ họng bắt đầu thấy đau rát, cuộc sống này, trôi qua thật quá dễ dịu.
Mẹ chồng nói bây giờ cô là đối tượng bảo vệ trọng điểm của hai nhà, muốn ăn gì cứ ăn cái đó.Bat๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn.
Muốn chơi cái gì??, dĩ nhiên trừ vận động dữ dội ra thì bình thường cũng sẽ không ngăn cấm.
Vì vậy, A Hoa gần đây sảng khoái tinh thần, thể lực đầy đủ, ăn uống thật ngon miệng cũng cực kỳ vui vẻ.
Đông Phương thị vệ đang được phát sóng trên ti vi.
Sóng ca trước sau như một bên phân, đen nhánh sơ chặt chẽ không rời đầu mao cũng không biết đảo cổ bao lâu.
Ngũ quan của anh Sóng cũng không có gì khác biệt lắm, mũi ra mũi, mắt ra
mắt, nhưng chỉ là không chút dính dáng gì đến hai từ đẹp trai cả.
Chắc hẳn cũng biết, anh ta đích thị là thâm tàng bất lộ!
Người ta thuộc về kiểu người cơ trí rồi.
Anh Sóng nói —-"Mày dám đỡ bà lão băng qua đường sao? Ngươi dám khinh thường sấm chớp sao?"
Cô nhổ hạt nho ra, mắt vẫn dán vào ti vi theo dõi vào cánh môi không được
đẹp kia, anh ta lại tiếp tục —"Có một ngày, tiểu Minh thấy một vị bà lão bước từng bước nhỏ đi từ từ đến vằn ngang. Tiểu Minh là trẻ ngoan, bước một bước dài xông lên, không nói một lời cầm cánh tay bà lão, dắt bà đi qua đường. Đến đầu đường bên này, tiểu Minh đang hào hứng chuẩn bị được nghe khích lệ, ai ngờ bà lão lại nổi giận nói: ‘ Ta vừa mới đi ngang
qua đây, thật vất vả mới đi được qua đường cái để về nhà. ’"
Ha
ha ha ha. . . . . . A Hoa cất tiếng cười to, thở hổn hển, không ngờ anh
Sóng lại bổ sung —"Chờ đã, chờ đã, chờ đã nào, khi đèn xanh bật lên,
tiểu Minh run rẩy đỡ bà lão trở lại chỗ kia, rồi rối rít xin lỗi. Ai
biết Tiểu Hồng lại lao ra , không nói hai lời khiêng bà lão băng qua
đường, bà lão liền khóc không ra nước mắt, gào lên: ‘ Ta, ta. . . . . .
Ta chỉ ra ngoài mua nước tương. . . . . . Ta dễ dàng sao! ’"
A Hoa đấm đấm lên bàn cười rộ lên, thế giới này, đảo ngược cả rồi !
Anh Sóng à, cấp độ của lão ngài thực quá cao!
A Hoa cực kỳ kính yêu anh Sóng, như nước Trường Giang đang cuồn cuộn chảy lên.
Nhưng người đời vẫn thường nói nhạc cực sinh bi, nhạc cực sinh bi*.(*: Vui quá hóa buồn)
A Hoa cười đến chảy cả nước mắt, thân thể run rẩy, bụng cũng thấy đau.
Cha Hoa lo lắng nhìn A Hoa vài lần, A Hoa liền khoát tay ý bảo không có chuyện gì.
Đang lúc ấy thì tiếng chuông quỷ tử vào thôn lại vang lên.
Khúc nhạc sục sôi tấu lên, miệng anh Sóng vẫn đang tiếp tục lải nhải, cô lau khóe mắt, tự căng bằng cảm xúc.
Sau đó lấy di động đến, mẹ nó, như thế nào lại là cô ta?
Kẹo mè xửng tiên sinh vừa đi, kẹo mè xửng tiểu thư lại tới.
Tre già măng mọc, thà chết cũng không chịu hi sinh sao?
Cô hắng giọng, chỉnh cao âm lượng: "Có gì muốn làm sao tiểu thư C ?"
Bên kia lập tức sững sờ, hình như không ngờ tới giọng của cô lại nhẹ nhàng như vậy.
Chẳng lẽ cô ta lại muốn cô trở thành người đàn bà chanh chua chửi đổng?
Nhưng làm thế nào đâyi, A Hoa sắp phải làm mẹ, phải tích chút đức cho con cháu chứ.
Một lát thật lâu, cô ta rốt cuộc mới hồi hồn, nói: "Tôi đang ở đầu phố Xuân Phân."
Cái khỉ gì vậy?Bat☽diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn.
Lại dám đuổi giết tận đại bản doanh của A Hoa chị đây sao!
Cô nhìn đồng hồ trên tường, đáp: "Chẳng lẽ cô muốn mời tôi uống trà trưa ? Hay là để tôi mời đi, chờ tôi mười phút."
Bên kia sững sờ nói: "Sao cô không hỏi lý do tại sao?"
"Không phải cô đang định nói cho tôi biết tại sao đấy chứ?"
Không phải cô ta đang vắt hết óc suy nghĩ muốn chia rẽ cô và với lão Hoắc
sao, đột nhiên lại tốt bụng như vậy, không phải là có bí mật gì muốn nói cho cô biết sao?
Cô ta đã nguyện ý nói ra bí mật, thì Hạ Sơn Chi liền cho cô ta một cơ hội.
Cô lại nói: "Phía đối diện có một quán cà phê, bánh Tiramisu ở đó rất ngon, cô chờ ở đó đi."
Cô cúp điện thoại, lấy áo khoác dai màu đen từ trên giá áo xuống mặc vào.
Cha già thấy cô mặc quần áo, liền hỏi: "Đi ra ngoài sao?"
Cô cười cười gật đầu.
Thấy ông nhìn ra ngoài sân, sau đó lấy một vật trong tủ đồ ra đưa cho cô:
"Trời sầm như vậy, sợ rằng lại sắp mưa, mang cái ô này theo đi."
Cô nhận lấy, ghé người hôn cha một cái, ông cũng đã sớm quen với hành động thân thiết này của cô, cười hiền hòa dặn dò: "Đi đường cẩn thận, trở về sớm chút."
Mây đen mờ mịt phía chân trời, u ám như vậy làm tâm trạng cũng rầu rĩ theo.
Cô thu hồi tầm mắt, hít một hơi, bước ra khỏi cửa.
Nếu đã tới, thì phải tiếp thôi.
Lần này, lại có cái gì đang chờ cô đây?
Kích động sao, lo lắng sao, sợ hãi sao?
Không, A Hoa ngược lại còn thở phào một cái.
Trong tay cô ta có tấm bài chủ chốt, khiến cho cô ta có thể tự tin gây sự, tư thái cường giả, rốt cuộc là thứ gì?
Cô thật sự phải mở to hai mắt, nhìn cho