
lý trí anh, vì
thế thân thể giống như bị mê hoặc, điên cuồng ôm chặt cô, hung hăng hôn
hai cánh môi làm người ta ý loạn tình mê của cô.
Thư Tĩnh! Thư Tĩnh! Anh gọi trong lòng,
nhắm mắt dùng miệng nhấm nháp hương thơm của cô, hơi thở này là của cô,
bờ môi mềm mại này là của cô, thân thể mềm mại ấm áp là của cô, tất cả
tất cả đều là Thư Tĩnh, nhưng, vì sao linh hồn lại là Thư Nhàn?
Huyễn Dạ hôn cô? Anh nhận ra cô sao?
Thư Tĩnh chỉ kinh ngạc vài giây, lập tức
hòa tan trong nụ hôn của anh, đây là cách hôn quen thuộc của anh, là nụ
hôn đặc biệt của Huyễn Dạ Thần Hành, trong dịu dàng có cuồng dã, trong
nồng đậm có thương tiếc, cô sợ hãi hưởng ứng anh, cùng đợi anh lại một
lần nữa mê hoặc lòng cô……
Đang hôn nóng bỏng, Huyễn Dạ Thần Hành
đột nhiên đẩy cô ra, đôi mắt đen thâm trầm không mang theo tình cảm, chỉ cười lạnh nói: “Không tệ! Ngay cả cách hôn của Thư Tĩnh cũng học được
rất giống, cô thật đúng là lợi hại!”
Mặt Thư Tĩnh lập tức trắng xanh, cô liên tục hít sâu mới khiến mình không run rẩy, nở nụ cười gượng gạo.
“Cám ơn sự khích lệ của anh.” Anh không
nhận ra! Anh vẫn là không nhận ra! Cô uể oải cơ hồ không còn dũng khí
cùng Thư Nhàn cược tiếp.
“Hừ! Cho dù từ đầu đến chân cô cùng Thư
Tĩnh giống nhau như đúc, tôi cũng không thể yêu cô, bởi vì cô chỉ là kẻ
trộm!” Anh lên án không chút lưu tình.
Tuy rằng không phải đang mắng cô, nhưng Thư Tĩnh vẫn là bị vẻ lạnh lùng trong ánh mắt anh bắn ra làm cho đau lòng.
“Này rất khó nói nha, hiện tại em chính
là Thư Tĩnh, em không tin anh sẽ thờ ơ với em……” Cô tiến lên muốn hôn
anh, muốn tiến thêm một bước để anh cảm thụ tiếng lòng cô.
Anh giận dữ nhíu chặt mày, hung hăng đẩy cô ra, quát lớn: “Cút! Đừng để tôi nhìn thấy cô!”
Nói xong, anh giống như tránh né ôn dịch lao ra cửa, trong lòng không nhịn được rủa nhỏ.
Làm gì vậy? Cô muốn dùng thân thể Thư Tĩnh đến dụ hoặc anh?
Đáng ghét! Rất đáng ghét! Anh thiếu chút nữa liền khắc chế không được…… thiếu chút nữa coi cô là Thư Tĩnh……
Thư Tĩnh ngã nằm xuống đệm thật sự là một chút phần thắng cũng không có.
Thật muốn đem sự thật nói hết ra, cô không muốn tiếp tục diễn vai nhân vật thống khổ này.
Nhưng mà, nếu thật sự nói ra, loài người sẽ ra sao đây?
Nhàn, chị đã sớm đoán chắc em sẽ thất bại, có phải hay không? Cô nhắm mắt, nước mắt bất lực chảy xuống.
Ngày ước định chỉ còn không đến mười hai
giờ, sáng sớm Thư Tĩnh mở mắt ra, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười
thắng lợi của Thư Nhàn.
Nên làm cái
gì bây giờ? Huyễn Dạ Thần Hành không chịu gặp cô, cô chỉ có thể nhìn
thời gian từng giọt từng giọt trôi qua mà lo lắng suông, vết thương trên thân thể tuy rằng đã khá hơn, nhưng lo lắng lại thiêu đốt lòng cô,
khiến cô một chút cũng không thể bình tĩnh.
Những hội viên khác của câu lạc bộ đều
đối với cô đều rất khách khí, ba bữa cố định chưa từng thiếu, cũng không vội vã đuổi cô đi, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra bọn họ đối với cô xa
cách, không ai biết cô là Thư Tĩnh, cô phải một mình phấn đấu.
Đi vào tổng bộ, cô vẻ mặt hớn hở chào hỏi mọi người, Lôi Xiết lãnh đạm gật đầu cho xong việc, Cừu Liệt chỉ nhìn
cô một cái liền quay đầu nhìn Tước Lợi Nhi anh yêu, mà Tước Lợi Nhi đã
nhìn chằm chằm cô nãy giờ, mới nói: “Thương thế của cô thật nhanh hết
nha, Huyễn Dạ muốn chúng tôi tiễn cô ra.”
“Tôi không đi, trừ phi anh ấy tự mình đuổi tôi.” Cô quật cường lắc đầu.
“Anh ấy thấy cô sẽ thương tâm, người yêu
đi rồi, anh ấy còn phải đối mặt với thể xác của tình nhân, cô bớt tàn
nhẫn một chút có được không?” Cừu Liệt hai tay khoanh trước ngực liếc cô một cái.
“Anh ấy thật sự yêu Thư Tĩnh như vậy sao?” Cô cười nhạo hỏi, đáy mắt lại không giấu được ưu sầu.
“Tôi còn chưa thấy anh ấy vì một cô gái mà mất hồn như vậy.” Tước Lợi Nhi giận tái mặt.
“Tôi sẽ khiến anh ấy rất nhanh quên em tôi.” Cô vẫn cười, cười đến khóe miệng sắp cứng lại.
“Tôi thấy cô chỉ không ngừng nhắc đến nỗi đau của anh ấy.” Cừu Liệt hừ lạnh.
“Tôi có thể an ủi nỗi đau của anh ấy, dù
sao chị em chúng tôi cũng cùng chung một thân thể, anh ấy không nhìn kỹ
căn bản không nhận ra được……” Cô thốt ra.
Đừng ám chỉ, Tĩnh! Thư Nhàn lạnh lùng cảnh cáo cô.
Cô bỗng im miệng, ánh mắt hoảng sợ một chút.
Tước Lợi Nhi kỳ quái nhìn cô, mặt nhăn mày nhíu. “Làm sao vậy?”
“Cô muốn nói gì?” Lôi Xiết cũng thấy khác thường.
“Cô muốn giả trang Thư Tĩnh tới gần anh ấy à?” Cừu Liệt sâu sắc hỏi.
“Tôi? Có gì không thể.” Cô cười quyến rũ, xoay người ra khỏi tổng bộ.
Mới bước ra ngoài cửa, cô liền đụng trúng Huyễn Dạ Thần Hành, khuôn mặt tuấn tú không chút độ ấm của anh không lộ vẻ gì, chỉ kéo cô ra ngoài.
“Huyễn Dạ, anh làm gì?” Cô kêu lên sợ hãi.
“Nếu muốn tôi tự mình quăng cô ra ngoài, tôi đây đành phải chịu khó một chuyến.” Anh đi nhanh, không quay đầu lại.
“Em không đi! Lúc này em không thể đi!” Cô luống cuống, cứ như vậy bị đưa đi, cô nhất định sẽ thua trắng.
“Vì sao ‘lúc này’ không thể đi, cô còn
muốn dùng quỷ kế gì? Tỉnh lại đi! Lôi Xiết và Cừu Liệt đều có người
trong lòng, sự dâm đãng của cô không dùng được ở đây đâu.”
“Em muốn ở lại không phải v