
a cây “Tiễn độc mộc” – một
loài cây cao lớn trong rừng rậm ở Vân Nam Trung Quốc. Nhựa của cây này
rất độc, thường được dùng để tẩm vào tên, nếu người và động vật mà dính
nhựa này tại vùng da bị trầy xước thì sẽ tử vong ngay, vì vậy người ra
mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là kiến huyết phong hầu (thấy máu là đóng yết hầu – ý chỉ chết ngay)
Câu này vận dụng vô trường hợp của anh Trình Khải nhà mình chính là không thấy máu thì chưa chịu thôi.
[2'> Moses: tiếng Việt còn gọi là Mô sê hay Môi se, là lãnh tụ tôn giáo, người công bố luật pháp, nhà tiên tri, nhà chỉ huy quân sự và sử gia
của người Do Thái, vì muốn thoát khỏi ách nô lệ mà ông đã dẫn dắt dân
tộc mình băng qua Hồng Hải, đi vào hoang mạc tìm tự do.
“Má ơi, cái xương kia dài chừng này nè…” Ra khỏi phòng khám tai – mũi –
họng, Trình Khải dùng tay miêu tả cái xương dài bao lớn, rất hứng thú mà hình dung cho cô gái vừa áp giải hắn đến khám nghe.
“… Ngay cả bác sĩ cũng hoảng hốt, hỏi anh làm cách nào mà nuốt nó vào được, làm
anh không nhịn được mà cũng thấy phục mình…” (pó tay với anh!)
Ngay cả cái xương dài như thế mà còn có thể sơ ý nuốt vào được, còn phải tới bác sĩ, chuyện này thật ra rất mất mặt, rốt cuộc…
“Có gì mà phải phục chứ?” Trong giọng nói hết sức phấn khởi kia, rốt
cuộc Giang Dục Phương cũng trợn mắt nói ra lời muốn nói ở trong lòng
nhất.
“Đương nhiên phải phục rồi!” Ưỡn ngực ra, mặt hắn rất
kiêu ngạo. “Cái xương dài như vậy mắc trong cổ họng nhưng lại chỉ đâm
rách một vết rất nhỏ, phun chút thuốc là được, ngay cả bác sĩ cũng tấm
tắc lấy làm lạ!”
A ha, hắn xui thì có xui, nhưng trong cái xui còn có chút may mắn! (hết biết)
“Ăn cá măng sữa mà thành thế này, anh còn có mặt mũi để khoe sao?”
Không nhịn được mà lườm hắn một cái. Tuy nói hiện nay cô đang làm việc
dưới quyền của hắn, nhưng vì quá trình quen biết không hai người “không
tầm thường”, hơn nữa bình thường hắn cũng không ra vẻ ông chủ, vì vậy
Giang Dục Phương nói chuyện với hắn thường không biết lớn nhỏ.
“Đã đủ xui rồi, đương nhiên phải dùng sự tự khen mình để bù đắp chút
chứ, nếu không làm sao lấy lại sự tự tin?” Hắn nhếch miệng cười sáng
lạn, vô cùng hợp tình hợp lý.
“Thì ra sự tự tin của anh có được là nhờ thế?” Liếc xéo cười chế giễu.
“Ê, ánh mắt châm chọc của em là có ý gì đó? Nói rõ ra cho anh!” Phản đối mà tra hỏi.
“Thì chính anh cũng nói là ánh mắt châm chọc rồi đó, sao còn bắt em nói lại lần nữa? Người ngu ngốc thì không có gì đáng xấu hổ, nhưng không
biết cách che giấu thì rất đáng xấu hổ.” Cô không sợ chết mà giễu cợt.
“Dám cười anh ngu ngốc? Giang Dục Phương, em chết chắc rồi…” Hắn giả vờ mang một bộ mặt hung ác mà đuổi giết người.
“Ha ha ha…” Không nói lời nào, Giang Dục Phương kiêu ngạo mà cười lớn rồi chạy trối chết.
Thoáng chốc đã thấy hai người lại chạy như điên trên đường, chỉ là lần
này thiếu một con chó điên cuồng đuổi theo ở phía sau và có thêm tiếng
cười đùa sung sướng vui vẻ.
“Giang Dục Phương, em đứng lại cho anh, đừng chạy…”
“Anh bảo đứng lại thì đứng lại sao? Em cũng không phải con ngốc…”
Trong tiếng cãi vã ầm ĩ, hai người một trước một sau mà trốn chạy, chạy mãi chạy mãi… Đúng lúc khoảng đất trống phía trước có mấy học sinh đang chơi bóng chày, chỉ thấy cây gậy của người tấn công vung lên, một tiếng “bốp” thanh thúy vang lên, trái bóng chày đã bay vào không trung với
một đường cong hoàn mỹ…
Bay bay…
“Á… Dục Phương, mau tránh đi!” Hai mắt trợn to, hắn hoảng hốt thét lên cảnh báo.
“Cái gì?” Không chú ý đến trái bóng đang vui vẻ bay lượn trong không
trung, Giang Dục Phương không hiểu hắn đang hét cái gì, vô thức mà quay
đầu hỏi, nhưng trong khoảnh khắc này…
Bịch!
Bị một
trận công kích nặng nề thình lình ập đến, sau đó là một cơn đau kịch
liệt từ sau đầu kéo tới, cô chỉ cảm thấy trước mắt lập tức bị một mảng
đen thùi bao phủ, đau đến nỗi cứ ôm đầu ngồi bịch trên mặt đất.
Aiz… kẻ xui xẻo đáng thương vẫn không thể trốn thoát. Hễ là đi qua sân
bóng thì nhất định bị trái bóng nện trúng mục tiêu là sau đầu.
“Em không sao chứ?” Vội vàng chạy đến, Trình Khải vội vã ngồi xuống kiểm tra tình trạng của cô, vẻ mặt lo lắng mà hỏi: “Ý thức còn tỉnh táo
không? Cảm thấy thế nào…”
Gì chứ! Thế nhưng trúng ngay vào đầu. Bảo cầu thủ cố ý nhắm ngay vào người mà ném cũng không chuẩn đến thế,
vận xui của cô gái này cũng có thể so được với hắn rồi.
“Đau…
đau quá…” Ôm lấy đầu, cô đau đến nỗi nước mắt ròng ròng, đầu óc choáng
váng không thể nghĩ được gì, lớp màn đen trước mắt vẫn chưa thể tan ra.
“Để anh xem xem!” Gỡ bàn tay đang ôm đầu ra, tay hắn khẩn trương mà sờ
vào sau đầu cô xem xét thương thế. Lúc này mới phát hiện đã sưng một cục thật to, Trình Khải thương cảm tuyên bố: “Chúc mừng xem đã trúng thưởng một cái bánh bao!”
Hu hu… cô đau đến nỗi không muốn sống nữa, thế mà tên đàn ông này còn nói mát để trêu chọc cô, thật quá đáng!
Tràn đầy bi phẫn, lại đau đến mức không thể cãi nhau với hắn, Giang Dục Phương chỉ có thể ngồi phịch dưới đất cả buổi trời không hề động đậy.
Hả! Thế nhưng lại khôn