
cậu không
tìm được việc!”
“Này!” Liếc cho cô một ánh mắt trách cứ “mất
lịch sự”, Giang Dục Phương lại lẩm bẩm: “Ít nhất công việc trợ lí trước
kia mình cũng đã làm được vài năm, cũng đã có kinh nghiệm trong nghề,
lúc trước nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài một chút, cậu liền sợ mình
không tìm được việc, không khỏi quá coi thường người khác rồi!”
“Suy thoái kinh tế, công việc khó tìm!” Đôi mắt quyến rũ liếc xéo qua,
Tôn Mạn Mạn cười vô cùng mê người, nhưng cũng hết sức châm chọc. “Hơn
nữa một cấp trên có thể chịu đựng được sự xui xẻo của cậu thì không
nhiều lắm, mình lo lắng là chuyện dương nhiên.”
“Người đàn bà
độc ác này, chuyên giẫm lên nỗi đau của người khác, thật quá đáng!” Số
xui của cô lại trở thành cái đích tấn công của bạn thân, Giang Dục
Phương tràn đầy bi ai nhưng không thể phản bác, chỉ có thể căm hận mà
trút giận lên bánh ngọt.
Đạt được thắng lợi trong cuộc đấu võ
mồm này, Tôn Mạn Mạn cười híp cả mắt, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên
tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô không nhìn số hiển thị đã vô thức
nhận điện thoại. Nhưng mới “alô” một tiếng, khi chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc đã hơn hai năm chưa nghe tới, muốn quên nhưng không thể quên được chui vào tai thì kinh hãi đến nỗi kêu lên…
“Quái già, sao cậu lại biết số của tôi?”
Quái già?!
Người có thể khiến cho hai người họ kêu lên chỉ có một, chẳng lẽ cuộc gọi này…
Nhanh chóng từ dĩa bánh ngọt ngẩng đầu lên, Giang Dục Phương nhìn trộm
gương mặt xinh đẹp đang biến sắc của bạn thân, nhịn không được mà nở nụ
cười.
Tôn Mạn Mạn đang còn trong cơn kinh hãi, không lòng dạ
nào mà để ý đến nụ cười trộm của bạn mình. Không biết người bên kia nói
gì mà chỉ thấy cô đỏ mặt lên, hoảng hốt lúng túng mà bực bội hét lên một câu “tôi mặc kệ”, sau đó thì dứt khoát cúp máy, hơn nữa còn coi điện
thoại như ác thú mà vội vã ném vào trong túi xách, giống như làm thế là
có thể nhắm mắt làm ngơ, coi như không có chuyện này.
“Nói! Có
phải cậu nói cho Quái già biết tung tích của mình không?” Hoàn hồn lại,
cô lớn giọng trừng trợn với bạn thân, đôi mắt đẹp nheo lại rất nguy
hiểm, trên mặt đầy vẻ hoài nghi.
“Oan uổng quá… phu nhân!” Lớn
tiếng kêu oan, Giang Dục Phương làm bộ ôm ngực kêu đau đớn: “Hai năm này mình đã chịu đựng sự tra tấn khốc nghiệt của cậu và Quái già, nói không bán đứng cậu thì sẽ không bán đứng, sao cậu có thể nói oan cho mình?”
“Trái lại là cậu, luôn cảnh cáo không cho mình để lộ ra chút gì, kết
quả lại sớm liên lạc với nó!” Hừ! Hai năm nay cô làm Trư Bát Giới coi
như không rồi, đáng giận!
“Mình không có!” Phiền muộn mà phủ
nhận, cô bực bội oán trách. “Cũng không biết làm sao mà tên Quái già kia biết được tung tích của mình? Phiến chết đi được!”
Rõ ràng là cậu ta luôn ở tại phía nam, làm sao lại biết nơi dừng chân của cô tại Đài Bắc?
Tên Quái già kia có “thông thiên nhãn”[1'> sao chứ? Còn nữa, cậu ta đột
nhiên tới Đài Bắc làm gì? Lại còn nói cái gì mà bây giờ đang đợi dưới
nhà cô ở…
Đáng ghét! Đây đúng là hành vi biến thái mà!
Thấy vẻ mặt của cô sốt ruột, Giang Dục Phương rất dè dặt mà thử dò hỏi: “Mạn Mạn, Vừa rồi Quái già nhà mình nói gì với cậu?” Rất ít khi cô nhìn thấy bộ dáng nhấp nhỏm không yên thế này của bạn mình.
“Cậu
ta…” Vừa muốn mở miệng nói, nhưng rồi lại sợ nếu nói bây giờ Quái già
đang ở Đài Bắc thì bạn thân lại hưng phấn mà chạy qua. Hai chị em vừa
thấy mặt, Quái già cố ý nói ra những lời không nên nói, vậy thì cô thật
sự không mặt mũi nào mà gặp người khác.
Nghĩ đến đây, Tôn Mạn Mạn lại thu hồi những lời sắp ra đến miệng, ra vẻ không có gì: “Không, không có gì!”
“Thật không có gì sao?” Vẻ mặt nghi ngờ, Giang Dục Phương vẫn luôn cảm
thấy hai năm nay bạn thân trốn thằng em Quái già nhà mình rất đáng nghi, giống như là có nhược điểm gì rơi vào trong tay nó vậy.
“Thật
mà!” Thấp thỏm nôn nóng mà liếc cô bạn, nghĩ đến ai kia đang ở dưới lầu
chờ mình, Tôn mạn Mạn không khỏi đứng ngồi không yên. Càng bảo lòng mình đừng nghĩ đến nữa thì trong đầu lại hiện ra dáng người đang ngồi một
mình ở cầu thang chờ cô.
Nhịn không đến ba phút, cuối cùng cô
không chịu nổi nữa, vội vàng nói: “Dục Phương, đột nhiên mình nhớ đến
còn có chuyện phải làm, mình đi trước một bước đây. Bye!” Nói xong, quơ
lấy túi xách nhanh chóng chạy lấy người.
“Hả?” Nhìn bạn thân tự nhiên bỏ lại mình mà đi trước, Giang Dục Phương há hốc mồm, sửng sốt
một lúc lâu mới không nén được mà lẩm bẩm: “Gì chứ! Làm gì có ai uống
trà chiều với người ta, mới uống được một nửa đã quăng người ta lại?
Aiz…Một mình mình ăn thì thật là buồn tẻ…”
Đang oán trách, đột
nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhìn số hiển thị một cái, sau đó mắt sáng rực lên, lập tức nghe điện thoại: “Trình Khải?”
[1'> Thông thiên nhãn: ý chỉ khả năng nhìn thấy khắp nơi, biết được mọi thứ
Giọng nói mang theo tiếng cười làm cho chàng trai đầu bên kia có thể cảm nhận được tâm tình vui vẻ của cô.
“Ừ!” Đầu bên này, giọng của Trình Khải nghe qua cũng rất khá. “Vừa nãy
gặp được người quen tặng cho anh mấy vé xem phim miễn