Disneyland 1972 Love the old s
Cặp Đôi Xui Xẻo

Cặp Đôi Xui Xẻo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321935

Bình chọn: 7.00/10/193 lượt.

n và thể xác bị tổn thương của

hắn nên vừa bực mình vừa buồn cười mà nhận lời.

“Thế còn được!” Cuối cùng cũng hài lòng mà gật đầu.

Thấy cuối cùng thì vẻ hậm hực tích tụ cả buổi sáng của hắn cũng tiêu

tan, Giang Dục Phương đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng yêu, giống như

một đứa trẻ, nhịn không được mà cười lên.

“Đừng cười nữa, cùng

ăn bánh kem nè!” Cắt cái bánh cô mua về làm điểm tâm cho bữa trà chiều

thành hai miếng, hắn gọi cô cùng đến thưởng thức.

Có bánh để

ăn, Giang Dục Phương cũng không khách khí, lập tức chạy đên ngồi đối

diện với hắn, lúc ăn bánh kem thì cũng thuận miệng hỏi: “Đúng rồi! Có

phải hồi sáng anh có gì muốn nói với em không?”

Lúc đó hình như hắn có lời gì đó muốn nói với cô, sau lại vì xảy ra thảm kịch mà không

nói ra được, mãi đến giờ mới hỏi rốt cuộc là hắn muốn nói gì?

Cô hỏi một cách thình lình như vậy làm cho Trình Khải bỗng chốc đỏ mặt,

nghẹn họng mà mở to mắt nhìn gương mặt trắng nõn đang rất tò mò kia, xấu hổ cả buổi trời mà không nói nên lời.

Áaaa… Gì chứ! Hắn nên nói sao với cô là hắn muốn cùng cô tìm hiểu nhau một chút chứ? Thật kỳ cục!

Hả… Hắn, hắn đỏ mặt cái gì?

Giang Dục Phương đầu tiên là ngẩn người ra, thấy mặt hắn đỏ như là lửa

cháy lan ra đồng cỏ mà nhìn chằm chằm vào mình, không biết tại sao tự

nhiên cô cũng trở nên mặt đỏ tai hồng.

“Em, em đỏ mặt cái gì chứ?” Lắp bắp hỏi, người ác thì hay la làng trước.

“Này… Anh đừng hỏi em, em cũng không biết đâu!” Ôm lấy hai gò má không

ngừng nóng rực, tim cô đập loạn xạ, hoảng hốt mà kêu lên: “Em thấy anh

đỏ mặt thì tự nhiên cũng đỏ theo!”

Đây là sao? Đỏ mặt cũng có thể lây lan sao?

Vừa không biết nói gì vừa dở khóc dở cười, nhưng nhìn bộ dạng đáng yêu

của cô khi ôm lấy gương mặt thẹn thùng đỏ ửng mà kêu lên thì Trình Khải

không khỏi có chút thất thần, cảm thấy đôi môi đỏ mọng kia đang cám dỗ

hắn… cám dỗ hắn…

Chết tiệt! Thấy loại cám dỗ này mà không làm gì thì không phải là đàn ông.

“Dục Phương!” Đột nhiên vẻ mặt hắn rất nghiêm túc mà gọi cô.

“Cái gì?” Ngây ngốc mà trả lời, vẫn chưa biết mình đang bị nhìn chằm chằm.

“Em nợ anh một lần, đúng không?” Thầy dạy có lí do thì mới không bị đập.

“Hả… Vậy thì không sai!” Ngẩn người ra, không hiểu hắn muốn làm gì?

“Rất tốt!” Nở nụ cười dâm đãng, Trình Khải ngoắc ngoắc tay với cô. “Nào, lại đây!”

“Làm, làm chi?” Cảm thấy nụ cười của hắn rất dâm đãng, nhưng vẫn chưa có ý thức nguy hiểm mà ngoan ngoan đưa mặt qua.

“Thời điểm em trả nợ tới rồi!” Nói xong, dùng tốc độ sấm sét mà bịt lấy đôi môi mê người kia.

Đùng!

Thoáng chốc, đầu giống như bị một tiếng sấm đánh trúng, đầu óc của cô

lập tức trở nên trống rỗng, chỉ có thể kinh ngạc mà mở to mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn, mặc cho mình bị ăn sạch đậu hũ.

[1'> Cái này là chơi chữ. Nguyên văn ở trên là “hữu chủng” có nghĩa là

có gan, có ngon. Nhưng nghĩa đen của từ chủng là giống, loại nên hữu

chủng cũng có nghĩa là có bầu.

Ban đêm…

“Cậu tin được không? Anh ta hôn mình! Cư nhiên hôn

mình…” Hét điên cuồng vào điện thoại, Giang Dục Phương đi lòng vòng

trong căn phòng thuê của mình.

“…mình tin…” Đầu bên kia điện

thoại, thân là bạn tốt – Tôn Mạn Mạn yếu ớt trả lời. Aiz… Cô đã nghe

cùng câu nói này hết hai ba tiếng đồng hồ rồi, không tin cũng không

được.

“A… đáng ghét! Mình bị ăn sạch đậu hũ rồi!” Tiếng thét chói tai lại vang lên.

“Cậu có thể ăn lại, vậy thì không ai nợ ai…” Ô hô… một giờ đêm rồi,

thật là buồn ngủ quá, xin thứ cho ý thức của cô bắt đầu không thanh tỉnh mà nói năng bậy bạ.

“Này! Cậu có phải là bạn mình không vậy?”

Không dám tin bạn mình lại nói ra đề nghị ngu ngốc ấy, Giang Dục Phương

thở hồng hộc phản đối.

“Được rồi! Được rồi!” Vội vã lấy lại

tinh thần, Tôn mạn Mạn đưa ra đề nghị khác: “Vậy cho anh ta một đấm là

được.” Uy lực từ cú đấm thép của bạn mình, cô biết rất rõ.

“…”

Một hồi im lặng, rất lâu sau, khi đầu bên kia không ngừng truyền đến

tiếng “alô, alô” thì cô mới cực kì hối hận mà đau lòng hét lên: “Anh ta

chạy rồi, mình không kịp trở tay!”

Áaaa… đáng ghét! Tên kia

từng nếm thử qua nên sau khi phạm tội sợ lại bị KO nên nhân lúc cô còn

rơi vào trong kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn mà “bỏ trốn ra nước ngoài”,

mãi cho đến khi tan ca cũng không trở lại.

Nghe thế, Tôn Mạn

Mạn không khỏi cười sằng sặc, cảm thấy cái người tên là Trình Khải kia

đúng là kẻ thức thời, biết được sự lợi hại của cú đấm của bạn mình nên

thông minh mà chạy trước một bước.

“Cậu nói xem đây có phải là quấy nhiễu tình dục nơi công sở không?” Hỏi.

“Có! Có điều…” Dừng một chút, Tôn Mạn Mạn nín cười nói: “Nếu là hai bên tình nguyện thì lại là chuyện khác.”

“Ai, ai tình nguyện với anh ta chứ?” Đỏ mặt mà hét lên, Giang Dục

Phương nhảy dựng lên. “Cậu đừng có nói bậy! Quan hệ của bọn mình không

phải như vậy…”

“Nếu không phải, vậy sao tự nhiên anh ta lại hôn cậu?” Nghiền ngẫm mà hỏi lại, Tôn Mạn Mạn có lòng tốt nhắc nhở. “Cậu

cảm thấy ông chủ mới của cậu giống người thích quấy rối tình dục sao?”

“Ặc… không giống!” Sờ lên ngực tự hỏi, Giang Dục P