Insane
Cặp Đôi Xui Xẻo

Cặp Đôi Xui Xẻo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321942

Bình chọn: 9.5.00/10/194 lượt.

nữa là bị nụ cười như ánh dương ấy làm mù mắt, Giang Dục Phương có chút thất thần mà nhìn hắn, không biết tại sao, đột nhiên trở nên thẹn

thùng. “Gì, gì cũng được!”

“Không có bán gì cũng được!” Nhìn nghiêng mà trêu ghẹo cô, phát hiện đôi má cô hơi hồng, làm cho lòng người cảm thấy nao nao.

Trời ạ! Cô mà cứ đáng yêu như thế nữa thì khó mà bảo đảm không kích

thích thú tính của hắn, giữa ban ngày ban mặt sẽ “dán Salonpas” tiếp.

“Anh thật lôi thôi!” Biết hắn cố ý chọc mình, Giang Dục Phương nở nụ

cười, “ngọc nữ thần chưởng” cũng không khách khí mà đánh lên người hắn.

Nghe một tiếng “bốp” đập vào da thịt, Trình Khải nghiến răng chịu đựng

mà kháng nghị. “Này! Em có thể ra tay tàn nhẫn chút nữa đó!”

Nghe thế, mắt cô lóe lên, cười hừ một tiếng. “Đời này em chưa từng nghe

thấy yêu cầu kì lạ như vậy, nhưng em có thể thỏa mãn anh!” Nói xong,

“ngọc nữ thần chưởng” lại tung ra.

“Ê! Em đánh nữa thật sao?”

Trố mắt mà nhìn, thấy cô định vận công tung chưởng, cuối cùng Trình Khải không nhịn được nữa mà quay người bỏ chạy.

“Hừ… Có ngon thì đừng chạy!” Cười và nhanh chóng đuổi theo.

“Woa… Đây là Kill Bill phiên bản Đài Loan sao…”

“Đúng! Nó có tên là Truy sát Trình Khải…”

Thoáng chốc, một đôi nam nữ đang trong tình trạng ám muội bắt đầu truy

đuổi nhau ầm ĩ trên vỉa hè. Tiếng cười, tiếng tranh cãi bay trong gió,

tình cảnh ngọt ngào giống như một vở kịch tình yêu lãng mạn, nhất là

phía xa xa còn có còn có hai ba cánh chim đang chao liệng giữa trời…

Bộp!

Một tiếng động rất nhỏ vang lên, một “món quà từ trên trời” hoàn chỉnh được tặng tới đỉnh đầu của Giang Dục Phương.

Không ~~ phải ~~ chứ~~

Trong nháy mắt cứng đờ như tượng đá, khi ý thức được mình lại bị “đánh

bom tạc đạn”, mặt cô biến thành màu xanh, không dám tin mình lại xui đến thế này! (n lần rùi, có gì mà không tin = =)

“Sao thế?” Không

nghe thấy tiếng đuổi theo, Trình Khải lấy làm lạ mà quay đầu hỏi, nhìn

thấy sắc mặt cô ảm đạm mà đứng yên bất động thì lập tức quay trở lại.

Nhưng khi đến trước mặt cô thì rốt cuộc hắn đã hiểu!

“Tại sao?

Tại sao chứ? Rõ ràng là bầu trời rộng lớn như thế, tại sao lần nào cũng

phải bay qua đầu của em? Bay qua đầu của em thì thôi đi, tại sao còn

phải cho em “trúng thưởng” nữa? Em cứ phải xui đến thế sao?” Nắm lấy hắn mà bi phẫn khóc lóc kể lể, Giang Dục Phương cực kỳ ai oán.

Hu

hu… Chẳng qua chỉ nhất thời không chú ý có chim bay đến, không có làm

công tác dự phòng mà thôi thì lập tức liền bị tập kích, đây là vận xui

gì chứ?

“Xui xẻo là không có nói lí được. Anh hoàn toàn hiểu

được sự đau khổ của em…” Hoàn toàn có thể cảm nhận được sự uất ức cùng

cam chịu của cô, Trình Khải chỉ có thể nén cười mà vỗ vỗ vai cô, biểu

thị sự an ủi.

“Anh cũng rất xui xẻo, tại sao chỉ có mình em

trúng thưởng? Không công bằng!” Đồng thời với việc giận cá chém thớt, cô nhanh chóng lấy khăn giấy từ trong túi xách được trang bị đầy đủ ra,

kinh nghiệm hết sức phong phú rồi.

“Em là xui trong những việc

nho nhỏ bình thường, anh xui là có tai nạn thấy máu, không thể so sánh

được!” Nén cười mà tiếp lấy khăn giấy, cẩn thận lau đi “món quà” cho cô.

Tự động cúi đầu để hắn tiện làm việc, Giang Dục Phương càng

nghĩ càng tức, nhất thời bất bình căm phẫn mà mắng lên: “Tại sao? Chúng

ta sinh trúng giờ xui xẻo sao mà ông trời cứ phải trêu đùa chúng ta như

vậy? Nếu như có mười người xui xẻo kiệt xuất, chắc chắn chúng ta sẽ

trúng cử!”

Sinh vào giờ xui xẻo?

Bị cách nói hết sức

sáng tạo của cô chọc làm cho phát ra tiếng cười nhẹ, Trình Khải không

đáp lời, chỉ nhẹ nhàng lau đi vật ô uế trên mái tóc mềm của cô.

Đang cúi đầu, nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ từ lọt vào tai mình,

cảm nhận được cử chỉ dịu dàng hiếm thấy của hắn, không biết tại sao

Giang Dục Phương bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn ngày hôm qua, nhất thời hai

má trở nên nóng đỏ không thể kìm chế…

“Trình Khải…” Ánh mắt rũ xuống nhìn mũi giày của hắn, cô nhỏ giọng gọi.

“Hả?” Chuyên tâm lau sạch, thuận miệng mà đáp.

“Anh… sao hôm qua anh lại hôn người ta?” Mặc dù rất xấu hổ nhưng cô vẫn ngập ngừng hỏi ra, nhất định phải giải quyết nghi vấn trong lòng mới

được.

“Ừhm…” không ngờ tới đột nhiên cô lại “nói vào trọng điểm”, lần này đổi

lại là Trình Khải đỏ mặt, cũng trở nên lắp bắp. “Bởi vì… bởi vì…”

Trời ạ! Bởi vì cả nửa ngày mà sao vẫn không thể nói ra được? Trình Khải, mày là thằng đàn ông vô dụng, tao khinh bỉ mày!

“Bởi vì cái gì?” Cúi mặt càu nhàu, chờ hắn trả lời.

Không có lập tức trả lời, hắn tỉ mỉ lau sạch phân chim trên đầu cô xong mới hít một hơi thật sâu, nhìn cô mà thổ lộ. “Bởi vì anh thích em, muốn tìm hiểu em, em thấy sao?” Nói xong, nín thở, hồi hộp mà chờ cô trả

lời.

Hắn… quả nhiên là có ý này!

Nhớ tới lời trêu chọc trong điện thoại của bạn mình tối qua, hôm nay lại chứng thực là hắn có ý tứ với mình, Giang Dục Phương vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, trong ngực

đập thình thịch như có chú nai con đang chạy, hoàn toàn mất đi khả năng

biểu đạt, trong nhất thời không nói nên lời.

Hả? Cư nhiên không trả lời?

Cả nửa ngày mà khôn