
t cảm động vì chủ tịch Dư “đã nói
là làm”, Giang Dục Phương gật đầu, trong nhất thời cũng không biết nên
nói gì mới phải.
“Nói thật, tôi thật không hiểu rốt cuộc cô có
chỗ nào tốt mà có thể khiến cho ba tôi coi trọng cô như thế?” Trên mặt
tràn đầy vẻ bực bội, Dư Nguyên Huân tiếp tục phê bình rất độc địa.
“Một trợ lí cả ngày không ngừng xảy ra chuyện, có một đống phiền hà,
tôi vừa thấy là đã phiền chết đi được, nhưng nếu ba tôi đã không thể
không có cô thì cô cứ về Dụ Á đi!” Hoàn toàn có dáng vẻ của một đại
thiếu gia chưa từng có kinh nghiệm, chưa từng nếm gian khổ, làm như anh
ta đồng ý để cho Giang Dục Phương về Dụ Á là một ân huệ rất lớn mà đã
quên mất rằng người ta sớm đã có công việc mới.
Sớm biết anh ta không vừa mắt với mình, trước đây đã nghe nhiều, thấy nhiều vẻ mặt cùng lời nói cay nghiệt này, cho dù Giang Dục Phương tràn đầy khó chịu nhưng dựa vào sự tôn trọng đối với chủ tịch Dư mà trước giờ cô rất khoan
nhượng với Dư Nguyên Huân.
Cho dù trước đây bị hạnh họe đến
không chịu nổi, cô cũng chỉ đưa đơn từ chức mà thôi, chưa từng mở miệng
nói lời cay nghiệt, vì thế hôm nay cô cũng không tính ngoại lệ.
Cô có thể nhẫn nhưng không có nghĩa là chàng trai bên cạnh cô có thể nhịn.
“Con mẹ nó, phun ra toàn là những lời thối tha!” Giọng nói nhẹ nhàng
lại thốt ra những lời cực kỳ thô tục, Trình Khải dùng khuôn mặt cười
khanh khách mang theo vẻ trào phúng đáp trả. “Anh không hiểu Dục Phương
có gì tốt, đó là anh không có mắt. Nhưng không có mắt cũng không có gì
đáng nhục mà đáng nhục là bản thân anh không biết, lại còn rất tự nhiên
mà để lộ cho người ta biết.”
Con mẹ nó! Nói chuyện cay nghiệt
khó nghe đến thế, cho Dục Phương còn là trợ lí của hắn ta sao, có thể để cho hắn ta mặc sức làm nhục sao?
Ai đám ức hiếp người của hắn, hắn liền khiến cho người đó mất mặt!
“Anh nói cái gì?” Thật không dám tin hắn sẽ nói trả như vậy, Dư Nguyên Huân tức đến nỗi mặt tức khắc đỏ lên, phẫn nộ mà hỏi.
“Tôi nói anh là một tên ngốc không có mắt, không biết tốt xấu cũng
không biết tôn trọng người khác. Nếu vài năm nữa Dụ Á do anh lãnh đạo
thì tôi tuyệt đối không chạm vào cổ phiếu của Dụ Á!” Việc kinh doanh của một công ty tốt hay xấu thì người lãnh đạo rất quan trọng, nếu có người nối nghiệp như Dư Nguyên Huân thì hắn sẽ cầu nguyện cho các cổ đông
khác của Dụ Á.
“Họ Trình kia, anh nói chuyện thật quá đáng!”
Tức đến nỗi đỏ mặt tía tai, Dư Nguyên Huân đập bàn rống lên, ngay cả
người cũng bật dậy, bộ dáng giống như sắp đánh tay đôi.
“Đâu
có!” Khác với sự phẫn nộ của anh ta, Trình Khải lại rất uể oải mà ngửa
người trên ghế, thậm chí còn cười hì hì mà chắp tay đáp lễ.
Tên này… cái tên này… Sao lại có loại người như thế chứ?
Giận đến mức run cả người, nói không nên lời, Dư Nguyên Huân suýt nữa là xuất huyết não mà chết.
Giang Dục Phương ở bên cạnh thấy tình hình bất thường, bèn hốt hoảng mà
vội vã đứng dậy trấn an. “Tổng giám đốc, đừng như vậy, mọi người đang
nhìn kìa.”
Anh ta đập bàn cùng rống lên to như vậy khiến cho
mọi người trong nhà hàng đều giật nảy mình, đều nhìn chăm chăm sang bên
này, ngay cả phục vụ cũng có bộ dáng nếu có biến động nhỏ gì sẽ bay qua
ngay lập tức.
Trước chốn đông người, vì giữ thể diện mà cho dù
Dư Nguyên Huân có giận dữ đi nữa cũng chỉ có thể nén xuống, vẻ mặt cứng
đờ mà nói với cô: “Trợ lí Giang, chắc cô cũng rất rõ thành ý của ba tôi
hi vọng cô về lại Dụ Á. Nếu không có vấn đề gì, có thể xin cô nhanh
chóng cho tôi câu trả lời được không?” Hôm nay anh ta vì một câu trả lời nên mới đến.
“Cô ấy không về dụ Á!” Giọng nói lười nhác đáng ghét kia lại tự động chen vào.
Hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn hắn, Dư Nguyên Huân chỉ cần câu trả lời của Giang Dục Phương. “Cô nói sao?”
Sớm đã đoán ra anh ta là vì chuyện này mà đến, Giang Dục Phương mỉm
cười, giọng nói có vẻ áy náy. “Công việc hiện nay của tôi rất vui vẻ,
phiền anh thay tôi nói một tiếng xin lỗi với chủ tịch.”
Không
ngờ tới cô thà rằng ở lại một tập đoàn đầu tư nho nhỏ cũng không về lại
Dụ Á, Dư Nguyên Huân kinh ngạc mà nhìn cô một cái, thế nhưng có thêm một chút nể trọng, sau đó lại hỏi: “Cô chắc chứ?”
“Đã nói là không cần rồi, anh còn lôi thôi làm gì?” Giọng nói lười nhác lại chuyển thành hơi tức giận, tiếp tục duy trì thói quen xấu là nói chen vào.
“Anh mới lôi thôi!” Không nhịn được mà liếc xéo “kẻ nói leo” một cái,
lúc này Giang Dục Phương mới nói với Dư Nguyên Huân: “Tôi rất chắc
chắn.”
Cô có về Dụ Á hay không, Dư Nguyên Huân vốn chẳng bận
tâm, lúc này đã có được lời từ chối khéo thì anh ta cũng chỉ gật đầu.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với ba tôi.”
Nói xong lại trừng
tên đàn ông lười nhác trên ghế kia một cái, lộ ra vẻ chán ghét. “Tôi
nghĩ bữa cơm này hay là các người từ từ mà ăn đi, tôi còn có việc, đi
trước một bước đây.”
“Chờ một chút!” Đột nhiên, Trình Khải lớn tiếng gọi lại người đang muốn đi kia.
“Anh còn có việc gì nữa?” Mới bước được một bước đã dừng lại, Dư Nguyên Huân không vui vẻ gì mà quay đầu lại.
“Không phải bữa cơm này do tổng giám đốc