Polaroid
Cặp Đôi Xui Xẻo

Cặp Đôi Xui Xẻo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322024

Bình chọn: 9.5.00/10/202 lượt.

ực kỳ bi

phẫn.

“Em đau lòng, được không?” Lầm bầm kêu oan, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

“Thế còn được!” Hài lòng nói nhỏ, lòng Trình Khải có chút ấm áp, cảm thấy mình bị cắn một miếng cũng coi như đáng giá.

“Đi thôi! Mau đến bác sĩ băng bó vết thương, chích thuốc ngừa chó dại,

đỡ phải bị dại lây.” Thấy trên chân hắn có vết máu loang lổ vô cùng thê

thảm, Giang Dục Phương thật sự lo lắng khôn nguôi, lập tức vội vã thúc

giục.

“Ai… Người mà đã xui thì trồng bầu cũng ra dưa leo!” Ai oán mà than thở, cà nhắc cà nhắc mà bị đẩy đi.

“Cũng không phải bây giờ mới xui, có thể cả đời chúng ta phải trồng bầu thôi!” Mặc dù oán thán nhưng lại rất tự hiểu lấy mình.

“Ô hô… Cuộc đời thật đáng buồn…” Che mặt khóc lóc

Vì thế, hai người xui xẻo kia đánh mất mục tiêu đi siêu thị tươi sống

mua thức ăn mà than ngắn thở đài rồi dìu nhau đi về phía bệnh viện.

Một ngày không lâu sau đó, khi vết thương bị chó cắn của anh chàng xui

xẻo đã khỏi hẳn, tập đoàn đầu tư lại mua bán cổ phiếu, kiếm được một số

tiền lớn thì trong phòng làm việc lập tức diễn ra tiết mục “truy sát”

đáng sợ!

“Cắt!” Vẻ mặt hung ác như kẻ giết người biến thái, cô gái cầm một con dao gọt trái cây tiến lên từng bước.

“Anh không muốn!” Chàng trai mắt ngấn nước, vẻ mặt kinh hãi mà liên tục thối lui.

“Cắt!” Tiếp tục áp sát.

“Đừng mà…” Lắc đầu hét lên thê thảm.

“Lẽ nào anh muốn bị chó cắn sao?” Quơ quơ con dao trong tay, Giang Dục

Phương thở hổn hển mà hét to: “Chỉ cắt một vết thương nhỏ trên đầu ngón

tay của anh thôi, nặn ra hai ba giọt máu là có thể qua được tai nạn thấy máu kia, thế có gì không tốt?”

“Thân thể tóc tai là của cha mẹ ban cho, sao em có thể bảo anh ‘tự hại chính mình’ chứ? Đây là bất

hiếu, bất hiếu đó!” Đánh chết cũng không chịu tự nhiên lại bị nỗi đau da thịt khi bị dao cắt, Trình Khải nói có sách mách có chứng mà tích cực

kháng cự.

“Tóm lại còn tốt hơn là bị chó cắn, bị xe đụng…!” Tên này đang khăng khăng thứ gì chứ? Chỉ là cắt một vết nhỏ mà thôi, có cần đáng sợ giống như là mổ gan mổ bụng không?

“Anh tin rằng chỉ

cần anh cẩn thận một chút là nhất định có thể tránh được!” Cô gái này

đang nghĩ gì chứ? Không có việc gì còn phải bị cô cắt một nhát, không

thấy máu cũng thành thấy máu rồi!

“Giấc mơ và hiện thực luôn cách rất xa!” Chỉ ra sự thật một cách vô tình.

“Có ước mơ đẹp thì mới có hy vọng!” Rất khăng khăng là con người vì có giấc mộng mà trở nên vĩ đại hơn.

“Anh thật rề ra!” Giang Dục Phương không kiên nhẫn nữa.

“Em mới độc ác tàn nhẫn!” Cuối cùng Trình Khải đã biết thế nào gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà.

“Em cảnh cáo anh, em không có nhẫn nại nữa rồi!” Nheo mắt uy hiếp.

“Không nhẫn nại thì sao? Truy sát anh chắc?” Không biết sống chết mà chế nhạo.

“Được lắm! Đây là anh tự tìm đó, đừng trách em độc ác!” Nói xong, cô giơ dao đuổi tới.

“Woa… Em làm thật sao…” Kêu lên kinh hãi, quay người chạy trốn.

“Đừng chạy! Đứng lại…”

“Anh cũng không phải thằng ngốc…”

Thoáng chốc, trong phòng làm việc lại nổi lên một cuộc truy sát đầy máu me chết chóc. Tiếng la ó, kêu gào không ngừng vang lên. Thấy thế, bốn

tên còn lại vội vã chạy đến mảnh đất an toàn trong góc để tránh cho gặp

phải tai bay vạ gió. Đồng thời, cuộc thảo luận mang tiếng cười nhạo cũng được triển khai sôi nổi…

“Đây gọi là cái gì?” Buồn cười mà hỏi.

“Mưu sát chồng!” Trả lời.

“Đây không phải là ‘mưu’ mà là đường đường chính chính!” Một câu nói trúng phóc chỗ sai.

“Phụ nữ mà hung lên thì thật đáng sợ!” Kết luận.

Kết luận vừa đưa ra, bốn người không khỏi “rùng mình”, không hẹn mà

cùng lấy tay chà xát da gà tự nhiên nổi lên, đang muốn mở miệng tiếp

thì…

Rầm!

Một tiếng vang dữ dội đã thu hút ánh mắt của bốn người, đợi khi nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì mọi người hoàn toàn trợn mắt.

“Má ơi…” Lời mắng rất thê lương chợt vang lên, Trình Khải cực kỳ khốn

khổ mà ôm lấy trán, đau đến nỗi ngồi bịch xuống trước cửa kính.

“Đáng ghét!” Phát ra tiếng tức cười, bước chân truy sát của Giang Dục

Phương bỗng dừng lại, vội vã giấu cái tay đang cầm dao ra sau lưng, chột dạ mà vội vàng làm rõ: “Không liên quan tới em, là anh không cẩn thận

mà đụng vào thôi!”

Đã đau đến mức không nghe rõ người bên cạnh

nói gì, đợi đến khhi nỗi đau kịch liệt ban đầu dần chuyển thành cơn đau

nhè nhẹ, Trình Khải mới từ từ buông tay, chỉ thấy vì bị va chạm mạnh mà

trán không chỉ sưng lên ứ máu một cục, lại rách da thấy máu.

“Thế này… Không cần cắt nữa chứ? Ngước mắt nhìn cô một cách ai oán, vẻ

mặt hắn bi phẫn. Hu hu… Trốn cũng trốn không xong, thật có xui đến mức

này sao?

“Sớm biết như thế thì để em cắt một cái là được rồi,

hà tất phải làm cho nghiêm trọng đến thế!” Đối với số xui kì lạ như là

bị nguyền rủa của hắn, Giang Dục Phương cũng không nhịn được mà lắc đầu

than thở.

Cô còn không biết thẹn mà nói thế?

Trình

Khải quả thật không biết làm sao, chỉ có thể ngồi tại chỗ mà ôm gối khóc lóc. Còn bốn tên đang đứng xem náo nhiệt kia thì lại hoàn toàn lâm vào

oán thán.

Ai… Nếu đã xui thì chuyện gì cũng có thể xảy ra!

Một năm rưỡi sau, cuối c