
g bán, không bán!"
Mạc Thiên Hòa nhất thời nheo lại hai mắt, khuôn mặt trở nên hung ác.
"Ai xem em thành hàng hóa để bán?" Anh rít gào ra tiếng.
Anh rống giận làm Hạ Tâm Trữ vốn tràn ngập phẫn nộ sợ hãi cùng căng thẳng,
trong nháy mắt hoảng sợ tới cực điểm, cảm xúc cũng hỏng theo, cả người đột
nhiên cứng đờ. Tiếp theo tựa như con rối đứt dây rơi xuống, mất đi ý thức.
Mạc Thiên Hòa vội vàng ôm lấy cô, đề phòng cô rơi xuống đất bị thương.
Trên mặt anh trừ lo lắng còn lại tràn ngập hung dữ phẫn nộ cùng sát khí như cũ.
Vừa rồi vì sao cô lại nói như vậy? “Tôi không phải hàng hóa, tôi không bán?” Mẹ
nó, rốt cuộc là ai dám can đảm làm ra chuyện này với cô? Nếu để anh biết được,
anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông tha cho tên khốn kiếp kia. Mẹ nó!
******
Mở mắt ra, cảnh tượng lạ lẫm trước mặt làm cho Hạ Tâm Trữ ngơ ngác ngây ngốc.
Đầu còn chưa có hoàn toàn tỉnh lại, sau nửa ngày đều là trống rỗng.
Phòng ốc lạ lẫm. Cô xem xét, đầu chậm rãi vì suy nghĩ này mà dần trở nên có ý
thức.
Nơi này là ở đâu? Cô buồn bực nghĩ, bởi vì đây không phải phòng cô. Vì
sao cô lại ở chỗ này? Cô còn nhớ rõ ngày hôm qua–
Ngày hôm qua?!
Hạ Tâm Trữ đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, hai mắt mở lớn nhớ lại hết
thảy. Chính là Tiểu Dịch bị mang đi, cô bị đuổi việc, xe hư, hoả hoạn, cùng với
tên lưu manh có ý định bắt cóc cô!
Cả người cứng đờ, cô lập tức xốc cái chăn trên người lên, cúi đầu đến xem xét
chính mình.
Áo, áo trong, quần dài, quần lót, vớ tất cả đều còn ở trên người. Ngoại trừ
giày không còn ở trên chân ra, những thứ cô mặc trên người đều không thiếu mất
thứ gì.
Thật tốt quá! Cô không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng một giây sau đó
thần kinh lại căng thẳng lần nữa. Hiện tại yên tâm còn quá sớm, bởi vì cô ngay
cả chính mình đang ở chỗ nào, cùng với vì sao lại ở chỗ này đều không biết.
Cô đứng dậy xuống giường, thật cẩn thận đi đến cạnh cửa, đưa tay đẩy nhẹ cửa
ra.
Cửa không có khóa. Đẩy nhẹ liền mở.
Vấn đề là ngoài cửa có ai hay cái gì đang chờ cô.
Lông mày Hạ Tâm Trữ nhíu chặt đứng ở cửa phòng, do dự một chút liền quyết định
lấy dũng khí đối mặt tất cả. Dù sao trốn tránh cũng không giải quyết được sự
việc, trọng điểm là cô thoát được sao?
Đẩy cửa phòng, cô thẳng tắp đi ra bên ngoài.
Không có ai! Ít nhất ở trong tầm mắt của cô, không có một bóng người.
Cô nên thừa cơ hội này chạy trốn, nhưng tất cả trước mắt làm cô tràn ngập nghi
hoặc cùng khó hiểu, bởi vì nơi này căn bản không giống nơi của người phạm pháp
hay ở.
Đây là một gian phòng đơn giản nhưng mô–đen, phong cách trang trí trong phòng
thành thục mà trầm ổn. Rất nhiều bộ sách cùng CD được trưng bày trong thư phòng
mở cửa nối liền với phòng sách, đa số bộ sách đều là sách buôn bán quản lý cùng
sách chuyên ngành. CD thì từ nhạc cổ điển đến nhạc thịnh hành đều thấy, có thể
nói cái gì cần có ở đây đều có.
Trong phòng khách thậm chí còn đặt một cây đàn piano hình tam giác[1'> thật đẹp, trắng tinh, thật giống với cây đàn trước kia
mà cô có.
Cô nhịn không được đi lên trước, nhẹ vỗ về bề mặt xinh đẹp của nó.
Vì kiếm tiền, vào buối tối chủ nhật, thứ ba, thứ năm cô đều đến lớp dạy chơi
nhạc cụ dạy người ta đàn piano. Nhưng đàn đều là đàn piano lập thức[2'>, loại
dàn piano hình tam giác này chỉ ở tại hội diễn tấu mới có, cô đã lâu lắm rồi
chưa chạm qua lại càng chưa đàn qua.
Tuy trên lý thuyết, hai loại đàn piano này cơ bản có kết cấu giống nhau. Thanh
âm đàn piano đánh ra cũng không có liên quan đến ngoài hình, nhưng cô vẫn thích
piano hình tam giác hơn lập thức.
Mang vẻ mặt mong muốn nhìn cây đàn piano, lại nhìn kĩ bốn bề vắng lặng xung
quanh phòng một chút, cô đấu tranh không thôi.
Cô có thể đàn không? Chủ nhà hoặc chủ nhân của cây đàn piano này có để ý cô
đụng vào nó không?
Sau khi cân nhắc đấu tranh nửa ngày, cô rốt cuộc cũng không ngăn được mong muốn
của mình, thật cẩn thận mở nắp đàn lên, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống ấn một phím
đàn.
Tiếng đàn thanh thuý xinh đẹp lập tức cướp đi tất cả lực chú ý của cô, khiến cô
không nhịn được lại thử mấy âm nữa. Sau đó không tự chủ được duỗi tay ra, tự
nhiên mà đàn lên những thanh âm du dương liên tiếp. Sau đó đàn lại hoàn chỉnh
một khúc nhạc piano duy mĩ lãng mạn êm tai, quanh quẩn trong không trung.
Ở một gian phòng khác, Mạc Thiên Hòa bị tiếng đàn hấp dẫn đi ra. Anh tựa vào
tường, nhìn chăm chú cô gái đang ngồi trước đàn, dùng vẻ mặt vui sướng đàn đến
quên mình, khóe miệng hơi hơi giương lên.
Anh đã biết cô nhất định sẽ thích cây đàn piano giống hệt cây đàn đặt ở trong
phòng khách nhà cô lúc trước. Cho nên lúc anh vừa gặp nó liền mới có thể không
chút do dự mua về, cho dù anh căn bản là không biết đánh đàn.
Mạc Thiên Hòa mãnh liệt sửng sốt một chút, bị ý nghĩ đột nhiên đến này làm
hoảng sợ.
Chẳng lẽ nói từ tám năm trước, anh theo bản năng cũng đã biết chính mình nhất
định sẽ tìm đến cô, sau đó cưới cô làm vợ sao?
Từ sau ngày đột nhiên gặp lại cô, anh liền phát hiện cảm tình của mình đối với
cô không đơn thuần. Bởi vì anh không thể chịu được bộ dáng làm việ