XtGem Forum catalog
Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323375

Bình chọn: 10.00/10/337 lượt.

nói một nhóm quan quân trẻ tuổi vừa mới chuyển đến quân khu của chúng ta. Haz, chuyện như vậy cậu đừng nói cho cha tôi và chú Hàn, đến lúc đó cha lại trách tôi.”

“Được rồi, được rồi, tôi biết mà. Trong công việc ba tôi sẽ không cho đánh nhau nên tôi sẽ không nói. Trước tiên cậu phải dưỡng bệnh cho tốt, để tôi về bảo dì Trương ở nhà nấu cho cậu chút gì đó bồ bổ…” Hàn Lăng Sa nói xong đứng dậy muốn đi lại bị Tề Thạch kéo lại.

“Tiểu công chúa, cậu đây là quan tâm tôi đúng không? Hôm nay tôi rất vui…”

“Ngu ngốc!” Hàn Lăng Sa trực tiếp đẩy bàn tay đang nắm cổ tay mình ra, “Tôi mất hứng!”

“Tiểu công chúa, cậu không cần phải đợi thêm nữa, hắn tốt cái gì? Còn không bằng tôi.”

Cơ thể Hàn Lăng Sa cứng đờ, chỉ bỏ lại một câu lạnh nhạt: “Hắn tốt hay không tự tôi hiểu được, không cần cậu nói….”

edit: socfsk

Hàn Lăng Sa không về trường mà về thẳng nhà. Tối nay có Thiếu tướng ở Bắc Kinh về thị sát, tất cả thủ trưởng của quân khu đều phải đi tiếp khách. Trong nhà chỉ còn lại một dì giúp việc.

“Tiểu thư đã về, cô ăn cơm chưa? Tôi làm chút gì đó cho cô ăn nhé?” Hai năm trước người giúp việc này mới đến Hàn gia, bà không biết vì sao cả đại viện, ngay cả Hàn Sư trưởng đều gọi Hàn Lăng Sa là “Tiểu công chúa”. Bà biết rằng thân phận của bà chắc chắn không bằng thủ trưởng của đại viện, cho nên cũng không dám gọi cô là Hàn Lăng Sa, từ lúc vào cũng chỉ cung kính gọi cô là “Tiểu thư”. Lúc đầu, Hàn Lăng Sa nghe vậy lập tức chau mày, nhưng sau hai năm cũng thành thói quen.

“Tôi không ăn.” Hàn Lăng Sa thực sự không có tâm trạng ăn cơm, trở về phòng của mình, ngã xuồng giường dúi đầu sâu vào gối mà khóc.

Mười sáu năm rồi, cô cũng không biết mình đang đợi cái gì. Lúc cô mười bốn tuổi, cô cảm thấy cô còn có thể nhận ra được hình dáng mơ hồ trong tâm trí mình. Giờ cô hai mươi tuổi, đột nhiên phát hiện những thứ thuộc về hắn trong tâm trí cô đã biến mất không còn dấu vết, không còn lưu lại một chút gì cả.

Khóc lóc, Hàn Lăng Sa cứ như vậy mà ngủ thiếp đi. Chuông điện thoại reo không biết bao nhiêu lần, cô thật sự mất hết kiên nhẫn, lười biếng bắt máy. Đang chuẩn bị nổi trận lôi đình cô đã nghe thấy tiếng hét lên của Lâm Tiếu ở đầu dây bên kia: “Hàn Lăng Sa, cậu đến đây nhanh lên!”

“Có chuyện gì? Tề Thạch xảy ra chuyện gì à?” nghe thấy giọng nói lo lắng, Hàn Lăng Sa từ trên giường nhảy bắn xuống.

“Không phải, lão đội trưởng đã quay trở lại, nói rằng sẽ điểm danh sau đó nói đến kế hoạch huấn luyện trong ngày và đêm.”

“Phiền chết mất! Ngủ một giấc cũng không yên!” Hàn Lăng Sa bắt đầu sửa soạn lại trang phục trên người.

“Cậu còn ngủ! Ngủ cái đầu cậu ấy! Đến lúc đó, cậu đừng trách tớ chưa nói rõ ràng, đội trưởng nói học kỳ này hắn dạy sẽ lấy thành tích là biểu hiện trong lúc ở trong quân huấn…”

“Phiền..phiền..phiền chết! Lão nương về phần này không bao giờ thiếu điểm! Mà nếu không có điểm phần đó, lão nương cũng cầm được tấm bằng tốt nghiệp ra ngoài!” Hàn Lăng Sa tính khí công chúa không dễ chọc. Ngay cả ba cô cô cũng không xem ra gì, cô còn có thể quan tâm đến thầy giáo động một chút lấy điểm học sinh ra để uy hiếp sao?

“Vậy rốt cuộc cậu có tới không?” Lâm Tiếu biết tính khí Hàn Lăng Sa nóng nảy, nhưng cô không hiểu tại sao Hàn Lăng Sa ở trường lại có thể lớn lối như vậy, hiệu trưởng nhìn thấy cô giống như nhìn thấy tổ tiên nhà ông ấy, còn thiếu quỳ trên mặt đất nữa thôi.

“Vì sao không đến kia chứ? Lão nương cũng đóng học phí cơ đấy!” Hàn Lăng Sa ném điện thoại vào trong túi xách, đi ra ngoài cửa, “Dì Trương à, tôi về trường đây. Dì không cần phải nói cho ba tôi là tôi về nhà đâu, tránh cho ông ấy vội vã tìm tôi khắp nơi!”

“Tiểu thư ăn cơm rồi đi!” Dì Trương nhô đầu từ trong bếp ra.

“Tôi không ăn đâu, bạn học của tôi đang chờ.”

Hàn Lăng Sa đi giày xong vội xông ra ngoài, vừa lúc gặp thư ký của Hàn Hành Viễn. Phương bí thư cũng là người nhìn Hàn Lăng Sa lớn lên, ông đối với cô bé này còn cảm thấy vô cùng yêu mến, đối đãi như với con gái mình.

“Tiểu công chúa chuẩn bị đi đâu à?”

“Cháu chào chú Phương,” Hàn Lăng Sa khéo léo cười chào hỏi, “Cháu đang vội về trường, về gặp mặt huấn luyện viên quân huấn lần này ạ.”

“Quân huấn à? Nếu cháu tham gia quân huấn, đến lúc gục xuống, tất cả thủ trưởng trong đại viện sẽ vô cùng đau lòng. Dù sao phụ trách huấn luyện lần này của bọn cháu cũng là người của quân khu ta…”

“Đừng chú Phương à, cháu cũng phải cầu xin rèn luyện đấy, chú đừng vội bóp chết dũng khí thật vất vả cháu mới có thể tích cóp được chứ ạ. Dạo gần đây ba cháu cứ xem thường cháu, lần này cháu phải chứng minh cho ba cháu thấy, Hàn Lăng Sa cháu dù gì cũng có một chút phong cách nữ anh hùng!”

“Ha ha…nếu như cháu thật sự gục ngã trong đợt huấn luyện, thủ trưởng không chừng cũng sẽ đau lòng mà chết mất thôi…”

“Sao có thể ạ? Ba cháu kiên cường lắm mà?” Hàn Lăng Sa còn bổ sung thêm một câu, “Tâm sinh lý của ba cháu đều rất kiên cường đấy ạ!”

Phương bí thư cũng không tiện ngăn cản cô, chỉ dặn dò cô mấy câu về hoàn cảnh, rồi để cho tài xế chở cô về trường học. Chẳng qua, dù gì cũng phải gọi ta-xi, tiểu công chúa từ nhỏ ăn mặc