
cảm của ông và Đường Mỹ Linh.
“Chị,” giọng nói trong trẻo của cậu bé con người phụ nữ kia cắt đứt suy nghĩ của Hàn Lăng Sa, “Cái đề này chị biết làm không?”
“Để chị xem một chút…” Hàn Lăng Sa cười cười, cầm quyển sách bài tập lên nhìn một chút, đề của học sinh tiểu học cũng không khó đến nỗi một sinh viên đại học không giải quyết được. Cô nói hai cách giải đơn giản, cậu bé vui mừng cầm sách về phòng.
“Cô gái, cô là sinh viên đại học sao?” người phụ nữ cười híp mắt hỏi. Huyện này của bọn họ thực sự rất nghèo, có nhiều người sau khi học hành vài năm rồi đi làm thuê, rất ít người tiếp tục học đại học.
“Vâng, năm thứ hai đại học.”
“Vậy cô không đi học sao? Thấy cô đến chỗ này cũng nhiều ngày rồi, cũng không thấy cô trở về trường học là sao vậy?”
Mặc dù biết người nhà không có ý đuổi cô nhưng trên mặt Hàn Lăng Sa vẫn không thể chịu được. Thật ra thì về phía trường học, cô không có chút lo lắng nào. Trước không nói Lâm Tiếu sẽ giúp cô điểm danh, chỉ nói lãnh đạo trường học cũng biết rõ thân phận của cô. Chuyện như vậy cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Cô gái, thực ra tôi không có ý gì, chỉ là muốn hỏi cô một chút thôi.” Nhận ra sự lúng túng của cô, người phụ nữ vội giải thích.
“Tôi biết mà. Ngày mai tôi thật nên trở về, tôi cũng đi khá nhiều ngày rồi.”
“Nếu không thì hãy ở thêm mấy ngày nữa được không?”
“Thật ra sáng mai tôi phải trở về đi học.” Hàn Lăng Sa sợ càng giải thích càng xấu hổ, dứt khoát tìm cớ tránh về phòng khách.
Nằm ở trên giường, mới tám giờ tối, cô thế nào cũng không ngủ được… Nghĩ tới ngày mai phải đi, cô quyết định thu dọn quần áo trước, ngày mai cũng có thể đến phần mộ đó gặp ba. Nghĩ đến những điều này, Hàn Lăng Sa mới bắt đầu sửa soạn đồ đạc. Dọn dẹp lại túi xách, đụng phải điện thoại di động cô mới nhớ từ sân bay đến giờ vẫn chưa mở máy. Người cuối cùng điện thoại là lúc Cố Trạch Vũ gọi tới. Cố Trạch Vũ… Hàn Lăng Sa mặc niệm trong lòng mất lần, nhấn nút mở máy, lập tức điện thoại cũng rung liên tục, tất cả là những tin nhắn mấy ngày qua.
Mở điện thoại ra cơ hồ đều là tin nhắn Cố Trạch Vũ gửi đến. Hàn Lăng Sa ngẩng đầu nhìn ánh trăng chiếu sáng cả bầu trời đêm, lại về quá khứ...
Cố Trạch Vũ đang suy nghĩ có nên về thành phố G trước hỏi rõ sự tình hay không, hiểu rõ Hàn Hành Viễn rốt cuộc nói chuyện gì với Hàn Lăng Sa. Ở thành phố C nhiều ngày như vậy hoàn toàn vẫn không có tin tức gì của Hàn Lăng Sa. Coi như cô muốn trốn cũng không nên lẩn mất như vậy. Phủ thị chính thành phố C cơ hồ là dốc hết toàn lực cũng không tìm thấy Hàn Lăng Sa. Có lẽ cô thật sự không ở nơi này.
“Phương bí thư, nếu không tôi về thành phố G trước nhỉ?” Cố Trạch Vũ tự rót cho mình một ly rượu, dạ dày vốn yếu ớt lập tức đau rát, “Hiện tại có thể loại bỏ khả năng cô ở thành phố C, có thể cô vẫn không hề rời thành phố G không?”
“Không thể nào!” Phương bí thư cũng rót cho mình một ly đầy, “Nếu như thực ở thành phố G, tại sao con bé không về nhà? Nó có thể đi đâu được cơ chứ?”
Cố Trạch Vũ chóng mặt gật đầu, đột nhiên vỗ ót, “Chúng ta quên kiểm tra ghi chép ra vào của thành phố G!”
Được Cố Trạch Vũ nhắc nhở, Phương bí thư mới phản ưng. Thực sự bọn họ vẫn luôn nghĩ tiểu công chúa rất có khả năng đến thành phố C, cho nên vẫn luô ở chỗ này dò la tin tức, hoàn toàn bỏ quên thành phố G bên kia. Nếu thực sự cô đã bỏ đi, chỉ cần ngồi tra công cụ giao thông, lập tức sẽ thấy rõ.
“Tôi lập tức gọi điện thoại về sắp xếp.” Phương bí thư vội vàng lấy điện thoại ra.
Đúng lúc này điện thoại Cố Trạch Vũ cũng vang lên, Cố Trạch Vũ nào có tâm tình nhận, chỉ là liếc sơ qua màn hình. Trong khoảng chừng mấy giây, hành động nghe điện thoại gấp gáp, khoa trương, xem ra rất đáng cười.
“Sa Sa…”
Cố Trạch Vũ vừa nói, Phương bí thư lập tức ngừng động tác quay số, không gian dường như yên tĩnh thần kì, mọi người hình như cũng đang cố gắng ngừng thở, chờ người bên kia nói.
“Em rốt cuộc đang ở đâu?”
“Em giờ đang ở thành phố B, em… Cố Trạch Vũ….” Hàn Lăng Sa gọi tên hắn rồi không biết nói gì, chẳng qua là cảm thấy nhiều ngày trôi qua, bản thân phải kìm nén thì không thể chịu được nữa rồi, vừa nghe thấy giọng hắn cô liền muốn trút bỏ hoàn toàn những mệt mỏi và đau thương, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
“Ngoan, đừng khóc, có bị thương hay gặp chuyện không may không?” vừa nghe thấy cô nức nở, Cố Trạch Vũ đau lòng muốn chết, dịu dàng kiên nhẫn dụ dỗ.
“Không có… Em… Anh đang ở đâu?” đột nhiên cô cảm thấy nhớ hắn, thật muốn trốn vào lồng ngực hắn.
“Em chờ anh.” Cố Trạch Vũ không trả lời, chỉ nói một câu liền ngắt điện thoại, lấy áo khoác đứng dậy nói: “Cô ấy bây giờ đang ở thành phố B, chúng ta lập tức đi ngay.”
Phương bí thư gật đầu, vô cùng lo lắng đi ra ngoài.
Thị trưởng thành phố C lên tiếng nhắc nhở: “Lúc này đã không có chuyến bay đến thành phố B nữa rồi. Từ chỗ chúng ta đến thành phố B mỗi ngày chỉ có hai chuyến bay, hiện tại đều đã hết. Nếu không có thể chờ đến sáng mai…”
Cố Trạch Vũ bây giờ một chút cũng không chờ được nữa, nhíu mày, thấy Phương bí thư cũng nhíu mày giống vậy mới mở miệng: “Chuẩn bị cho chúng ta mộ