pacman, rainbows, and roller s
Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324892

Bình chọn: 9.00/10/489 lượt.

cánh, lúc cô đến sân bay cũng chỉ mới 6h, mua phiếu, đợi một lúc mới tắt máy, lên máy bay.

Lúc mấy người Cố Trạch Vũ chạy đến thành phố B đã tám giờ rưỡi, vừa qua trạm thu phí thành phố B Cố Trạch Vũ bắt đầu gọi cho Hàn Lăng Sa, nhưng điện thoại lại tắt máy.

Lúc này hai người trở nên luống cuống, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Còn là rời đi? Thành phố B lớn như vậy biết tìm cô ở đâu?

Cố Trạch Vũ đang chuẩn bị gọi điện thoại cho lão thái thái nhà mình, Phương bí thư đã nhanh tay hơn hắn một bước gọi điện thoại cho Hàn Hành Viễn báo cáo tình hình bên này. Điện thoại Cố Trạch Vũ còn chưa được thông qua đã thấy Phương bí thư đột nhưn cao giọng.

“Thành phố C? ! Không phải nói cô ấy ở thành phố B sao? Chúng tôi vừa đến thành phố B đấy… Vậy được, thủ trưởng yên tâm…”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Chúng ta trở về thôi… Thủ trưởng nói, tối hôm qua tiểu công chúa gọi điện thoại cho ông ấy nói hôm nay đến thành phố C tìm chúng ta. Ông ấy nói ông ấy nhất thời ngủ quên không cho chúng ta biết được.”

Cố Trạch Vũ biết đây tuyệt đối là Hàn Hành Viễn cố ý, nhưng trước mặt Phương bí thư, hắn cũng không nói gì, chỉ đành cúi đầu oán trách.

“Tôi đến sân bay mua vé buổi trưa. Nếu lái xe về cũng phải mất một ngày một đêm, không bằng trực tiếp ngồi máy bay, nói không chừng còn có thể đến thành phố C sớm một chút.”

“Được.” Phương bí thư gật đầu, “Mua xong vé máy bay, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.”

edit: socfsk

Cố Trạch Vũ nhìn Phương bí thư khuôn mặt mệt mỏi, hỏi: “Người bạn trước kia của chú ở đây rất thân thiết sao? Đã mệt mỏi đến mức này rồi còn muốn đi gặp…”

Phương bí thư nhắm mắt, gật đầu, tựa vào ghế ngồi, không nói ra tình trạng mệt mỏi: “Ừ, là chiến hữu trước kia, bắt đầu từ trong liên.”

“Lục liên sao?” Cố Trạch Vũ liếc ông một cái, “Vậy cũng là chiến hữu trước đây của ba tôi sao?”

“Ừ.”

“Vậy lúc trước tại sao chú không nói? Để ông ấy ngăn Sa Sa lại, cũng tiết kiệm được chuyến này của chúng ta.” Đối với lần không công mà lui này, Cố Trạch Vũ cảm thấy có chút uất ức. Rõ ràng là hắn là người đầu tiên biết cô ở đây, kết quả lại tìm không thấy.

“Nói thế nào nhỉ?” Phương bí thư vô lực khoát tay áo, “Người nằm dưới mặt đất!”

“À…” Cố Trạch Vũ cảm giác hôm nay Phương bí thư có chút không giống ngày thường, đơn giản đáp một tiếng rồi chú ý đến con đường phía trước, không hề nói lời nào nữa.

Phương bí thư nghiêng đầu nhìn cửa sổ bên ngoài, duy nghĩ chốc lát rồi mở miệng hỏi: “Tôi nói tiểu tử cậu, lần này thật quan tâm đến tiểu công chúa như vậy cũng thật là khó nhỉ? Nghe nói cuộc sống đã qua của cậu ở Bắc Kinh rất thoải mái…”

“Chú Phương, chú đừng cười nhạo tôi,” Cố Trạch Vũ bất đắc dĩ cười cười, “Dù sao lần này cũng định rồi, tôi cũng đã báo cáo cho lão thái thái nhà mình về chuyện khốn cùng của tôi ngày trước. Chẳng qua tôi muốn tìm một cơ hội nhỏ nghiêm túc giải thích với chú Hàn. Nếu không ông ấy thật sự sẽ đối đãi với tôi như kẻ địch. Nếu cứ tiếp tục như vậy, làm sao cách mạng có thể thành công? !”

“Tôi nói tiểu tử cậu thật đáng đánh đòn! Tìm chú Hàn cậu không phải là thêm dầu vào lửa sao! Ông ấy đối xử với cậu như vậy, còn không phải là không yên tâm giao tiểu công chúa cho cậu sao? Nếu để cho tiểu công chúa uất ức đi theo cậu thì biết làm thế nào? Cậu đấy, hay là giải thích với tiểu công chúa trước đã! Không đúng… Đoán chừng tiểu công chúa bây giờ còn không biết chuyện này, trước tiên cậu nên thẳng thắn…”

“Buổi tối một ngày trước khi cô ấy đi tôi đã giải thích qua cho cô ấy, không biết cô ấy nghe có hiểu không…”

“Ờ, đi con đường kín đáo sao?” Phương bí thư cười cười, vẻ mặt đã dễ chịu hơn, “Như thế này dẫn cậu đến chỗ này, tiểu tử cậu nên ghi nhớ một chút, không chừng còn có thể giúp cậu một chút!”

“Vâng, biết.”

Hàn Lăng Sa đến thành phố C đã gần mười giờ, vừa xuống máy bay đã gọi điện cho Cố Trạch Vũ.

“Bây giờ em đang ở thành phố C, anh và chú Phương giờ đang ở đâu?”

“Bọn anh đang ở thành phố B.”

Hàn Lăng Sa thấy giọng điệu Cố Trạch Vũ có chút buồn bực, bản thân cũng cảm thấy buồn bực, làm sao lại chạy đi thành phố B. Cố Trạch Vũ nghe đầu dây bên kia không có hồi âm, cho là Hàn Lăng Sa bị chính giọng nói của mình làm cho không vui, giọng nói dần dần mềm xuống.

“Vậy bây giờ em cứ đợi anh ở thành phố C, bọn anh ăn trước một chút gì đó rồi đi dạo một chút. Anh cũng sẽ đưa Phương bí thư đi thăm bạn chú ấy một chút, buổi chiều bọn anh sẽ lên máy bay về thành phố C. Khoảng chừng đến giờ cơm tối bọn anh sẽ đến nơi, anh dẫn em đi ăn cơm tối được không?”

Hàn Lăng Sa thấy trang phục trên người có nhiều nếp nhăn, nghĩ tới mấy ngày nay chưa thay quần áo, tự mình còn chê bản thân bẩn, gật đầu đồng ý.

Ra khỏi sân bay, trước tiên cô bắt xe đến nhà bà ngoại xa, bà nhìn thấy cô kích động đến rơi nước mắt.

Bà ngoại họ = bà ngoại xa: bà bên ngoại nhưng không phải mẹ của mẹ mà là người cùng cấp bậc vai vế trong dòng họ với bà ngoại ruột

“Bà ngoại, được rồi, đừng khóc, không phải con đến thăm bà đây sao…”

“Mấy ngày trước thư kí của ba con mang theo một người trẻ tuổi đến đây bảo tìm con có chuyện, bà xem chừ