
gì?! Anh A ở phố B, có hai mươi tuổi mà cũng đã có vợ rồi này.
Còn anh Y ở phố Z thì mới có hai mươi hai tuổi mà đã có hai con...
Cứ thế bà đưa ra hàng nửa tá dẫn chứng hùng hồn để cãi lại,
làm cho tôi phát sợ. Tôi bèn bắt chước giọng nhà quê hỏi bà:
- Vậy thì tôi hai mươi tư rồi cũng phải tìm và cưới vợ thôi,
nhờ bà tìm giúp cho tôi cô nào nhé!
- Thật à? Thầy nói thật đấy à? Bà hỏi rất nghiêm chỉnh.
- Thật đấy chứ, tôi muốn lấy vợ quá đi chứ.
- Ừ, thế đấy. Còn trẻ thì ai cũng thế cả! Lời nói của bà làm
tôi ngạc nhiên và không dám nói đùa thêm nữa.
- Nhưng thầy thì chắc chắn là đã có vợ rồi. Tôi xem là tôi
biết được liền.
- Sao bà có con mắt tinh thế hả? Làm thế nào mà bà xem là
biết được như vậy?
- Làm thế nào ư? Thì ngày nào mà thầy chả nôn nóng hỏi có
thư từ Tokyo đến không đấy thôi, còn gì nữa!
- Thôi chết rồi, quả là một đôi mắt tinh tường, sợ thật.
- Đã đúng chưa nào?
- Vâng, có lẽ đúng đấy.
- Này, nhưng mà con gái bây giờ không như ngày xưa đâu.
Không thể coi thường, phải cẩn thận đấy thầy ạ.
- Sao cơ? Vợ tôi ở Tokyo sẽ đi với người khác mất sao?
- Không, không, vợ thầy thì chắc là không thế đâu. Nhưng...
- Nếu thế thì tôi yên tâm. Nhưng bà bảo phải cẩn thận là cẩn
thận cái gì cơ?
- Vợ thầy thì... Vợ thầy thì chắc chắn rồi... Nhưng mà...
- Thế thì ở đâu có người không chắc chắn...?
- Ở đây có nhiều lắm. Thầy có biết cái cô con gái nhà
To-ya-ma không?
- Không, tôi không biết.
- Ừ. Thầy chưa biết đâu. Ở đây, thầy biết không, cô ta vào
loại đẹp nhất đấy. Thực ra cô ta cũng chẳng đẹp lắm đâu, nhưng tất cả các thầy
trong trường ai cũng gọi cô ta là Madonna, Madonna... Thầy chưa nghe thấy bao
giờ à?
- À, Madonna à? Tôi cứ tưởng đó là một cô kĩ nữ nào chứ?
- Không, thầy ơi, Madonna là tiếng nước ngoài, nghĩa là cô
gái đẹp đấy.
- Ồ, có thể là như vậy, ghê thật.
- Hình như là thầy giáo dạy vẽ đã đặt tên ấy đấy.
- Tay Hề Trống đặt à?
- Không, thầy Yo-si-ka-wa đặt đấy.
- Thế cái cô Madonna ấy không đứng đắn à?
- Vâng, cái cô Madonna ấy là Madonna không đứng đắn đâu.
- Rắc rối quá nhỉ. Đàn bà mà có biệt danh như thế, xưa nay
có ai đứng đắn đâu. Có thể đúng thế.
- Vâng, đúng thế đấy thầy ạ. Thì chả có những người đàn bà
đáng sợ như quỷ thần O-ma-tsu, công nương Đắc Kỷ đó là gì?
- Thế Madonna cũng thuộc loại ấy à?
- Madonna này ấy à, thầy biết không, cái thầy Ko-ga đã đưa
thầy đến đây ấy, cô ta đã hứa sẽ lấy thầy Ko-ga đấy, thầy ạ.
- Chà, lạ quá nhỉ. Không ngờ cái anh Bí Đỏ ấy mà lại đào hoa
thế cơ à? Con người ta thật là không thể chỉ nhìn mà biết được nhỉ. Đúng là
phải coi chừng!
- Nhưng mà, năm ngoái, ông cụ nhà ấy mất đi. Trước đó thì
nhà đó cũng khá. Đã có tiền, lại có cả cổ phiếu của ngân hàng, nên mọi sự dường
như êm cả. Nhưng mà rồi thì sau đó, chẳng hiểu sao cứ sa sút dần... Nghĩa là
cái thầy Ko-ga này là người rất tốt nên đã bị lừa. Nghĩa là việc cưới xin cứ
kéo dài mãi, rồi thì cái thầy hiệu phó ấy về đây, ông ta đã ngỏ lời muốn lấy cô
Madonna đấy.
- Cái tay Áo Đỏ ấy à? Thật là một thằng quá đáng! Tôi đã
nghĩ đúng là tay này không phải tay vừa mà. Rồi sau đó thế nào?
- Ông ta đã nhờ người đến ngỏ lời. Nhưng giữa nhà To-ya-ma
với thầy Ko-ga thì còn phải giữ cái đạo lí chứ, cho nên chỗ cô ta chưa trả lời
ngay được, chỉ trả lời mập mờ là xin để cho suy nghĩ đã. Thế rồi ông thầy Áo Đỏ
này đã liên lạc, trao đổi với cô ta thông qua một người quen. Nghĩa là, ông ta
thường xuyên lui tới nhà To-ya-ma. Cuối cùng, thầy ạ, ông ta đã lôi kéo hẳn
được cô ta rồi. Mọi người ai cũng nói cả cái ông Áo Đỏ lẫn cô này chả ra cái gì
cả. Đã nhận lời lấy thầy Ko-ga rồi, thế mà thấy ông cử nhân thì lại ngả theo.
Như vậy thì Ngài Hôm nay cũng chẳng để yên cho đâu, có phải không thầy?
- Nhất định rồi. Chẳng cứ gì Ngài Hôm nay mà Ngài Ngày mai,
Ngài Ngày kia và cả Ngài Mãi Mãi sau này nữa, chẳng có ngài nào tha thứ cho họ
đâu!
- Thế rồi, thấy tội nghiệp thầy Ko-ga quá, bạn của thầy ấy
là ông Hot-ta đã đến nói với ông hiệu phó. Nhưng mà cái ông Áo Đỏ này nói là
tôi đâu có cướp vợ chưa cưới của người khác. Tôi chỉ mới nói là sau này, khi cô
ta đã dứt khoát từ hôn xong rồi thì tôi sẽ cưới cô ta, thế thôi. Còn bây giờ
tôi chỉ có quan hệ quen biết, đi lại với gia đình nhà ấy thôi. Việc tôi quan
hệ, đi lại với nhà To-ya-ma chẳng có lỗi gì đối với anh Ko-ga cả. Ông Hot-ta
nghe nói thế thì cũng đành ra về chứ chả biết làm sao được. Nghe nói, từ đó trở
đi, quan hệ giữa ông Áo Đỏ với thầy Hot-ta chẳng mấy tốt đẹp gì cả.
- Bà biết nhiều chuyện quá nhỉ! Làm sao mà bà lại biết được
rành rọt nhiều chuyện như thế? Tôi phục bà thật đấy.
- Cái xứ nhỏ hẹp này, có chuyện gì mà mọi người chả biết hả
thầy?
Bà cụ biết nhiều chuyện thế này thì thật đáng sợ. Kiểu này
thì chắc là cái chuyện tenpura, chuyện bánh trôi của tôi bà cũng biết hết cả
rồi cũng chưa biết chừng! Thật là một cái nơi dễ sợ. Nhưng nhờ trời, cũng vì
thế mà tôi biết được ý nghĩa của cái tên Madonna, biết được quan hệ giữa Nhím
và Áo Đỏ. Thật là những kiến thức bổ ích đối với tôi. Nhưng khổ một nỗi,