
cậu, hôm nay hai người họ phải nói rất
nhiều câu xã giao khách sáo!
Những chương trình trò chuyện tâm tình nhẹ nhàng Diêu Tiền Thụ đã xem rồi. Chính là mọi người ngồi xuống
uống trà nói chuyện suông, kể chuyện ngày xưa gặp phải cảnh đời vất vả
đau khổ gì, cuối cùng nhất định phải chảy nước mắt nước mũi một hồi, rồi mọi người vỗ tay, kết thúc trọn vẹn.
Nhưng cậu chủ còn chưa nói rõ với cô, rốt cuộc thì hai người bọn họ ai phụ trách khóc đây?
Giá quay phim đã dựng lên, phông màn đã xong, nhưng cậu chủ ngồi cạnh
cô cứ chăm chú đọc báo như ở chốn không người, tư thế cao quý nhàn hạ,
mấy vị phóng viên sung sướng vô cùng, giờ máy ảnh lên chụp liên hồi trận người đàn ông chuẩn mực kia, còn phóng to đặc tả nhẫn kết hôn trên ngón áp út ở tay trái, hoàn toàn chẳng ai bận tâm cô đang quýnh cả lên,
trong lòng nóng như lửa đốt. Còn chưa chuẩn bị được gì, giờ cô muốn khóc luôn đây.
“Cô ơi, cô không cần lo lắng, coi người dẫn chương
trình của chúng tôi hỏi cái gì thì cô trả lời cái nấy là được rồi”. Thấy cô vò vò gấu áo, mắt rưng rưng, nhân viên đài truyền hình hạ giọng trấn an.
“Thành thật sẽ được khoan hồng phải không?”. Gồm cả chuyện hồi nhỏ cô giấu cậu chủ thầm mến cậu lớp trưởng sao?
“Ha ha, đây cũng đâu phải thẩm vấn. Nếu cô gây được hiệu quả cho chương trình thì nói dối cũng không sao, có lẽ cô không cần nói cũng ok rồi”.
“Không nói mà cũng được?”. Qua cửa trót lọt như thế sao?
“Phải, dù sao chuyện thu hút người xem do chồng cô chịu trách nhiệm
rồi. Ai cũng nhìn cậu ấy, nên mới tiện mắt nhìn qua cô một cái thôi. Cho nên, không có người đặc biệt chú ý tới cô, không cần lo lắng đâu”.
Người đàn ông giàu có từ trước tới nay đều làm ngơ trước giới truyền
thông lần đầu tiên nhận lời tham gia phỏng vấn, còn tự phơi bày cuộc
sống hôn nhân, không nhìn anh ta thì nhìn ai? Cho dù người ngồi cạnh anh ta là một lọ dầu cũng chẳng vấn đề gì.
“... Ai ở đài truyền hình cũng trấn an người ta như thế này sao?”.
“Cà vạt lỏng rồi”. Giọng nói lành lạnh của cậu chủ đột nhiên vang lên
bên tai cô, cắt ngang câu chuyện của cô với người nhân viên đó, “Thắt
lại cho tôi”.
Dứt lời cậu bỏ báo ra, ngồi ở sofa như đại gia, chờ người hầu tới phục vụ.
Cô hầu nhỏ đành phải bỏ qua sự an ủi của cậu nhân viên đài truyền hình, quay sang chỉnh lại cà vạt cho cậu chủ, dáng dấp hiền lành dịu dàng
khiến mọi người xung quanh đang thấy khó hiểu cuối cùng cũng tìm được lý do duy nhất cậu chủ nhà giàu để ý cô gái này – thật dễ bảo.
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, tất cả các máy quay bắt đầu hoạt động, đầu
Diêu Tiền Thụ nổ ầm một tiếng, chợt nghe thấy giọng nói ngọt ngào của
người dẫn chương trình.
“Chào mừng các bạn xem chương trình hôm nay, vị khách mời hôm nay chúng tôi mời tới là người thừa kế tập đoàn
khách sạn nổi tiếng trong nước – khách sạn Hoàng Tước và vợ mới cưới của anh, họ tới để vén lên bức màn bí mật về cuộc sống vợ chồng mới cưới
giàu có cho chúng ta. Chúng ta hãy chào đón hai vị khách quý hôm nay.
Mời hai vị tự giới thiệu tên mình được chứ?”.
“Ái Tân Giác La Cẩm Ngọc”.
“Tên Cẩm Ngọc của anh đúng là có cái chất của dân trí thức phong độ, vậy tên vợ anh là... “.
“Tôi là Diêu...”. Cô hầu nhỏ đang tính mở miệng trả lời thì đã bị cậu chủ lạnh lùng ngắt lời.
“Tên của cô ấy không quan trọng”.
“Không... không quan trọng sao?”. Người dẫn chương trình giật mình, lắp bắp.
“Vợ của tôi không cần lộ diện trước công chúng”.
“...”. Màn đứng hình thứ nhất.
Người dẫn chương trình lại tiếp tục câu chuyện, “Vậy xin hỏi ở nhà hai người xưng hô với nhau ra sao?”.
“Cậu chủ! Cậu chủ cậu chủ! Cậu chủ cậu chủ cậu chủ!”.
“Im đi!”.
“Đúng, ở nhà cậu ấy gọi tôi như thế đó”.
“...”. Im đi cũng có thể dùng để gọi sao? Đúng là mở rộng tầm mắt.
“Xin hỏi lần đầu tiên anh Cẩm Ngọc gặp chị nhà là ở đâu? Lần đầu tiên ấn tượng về đối phương ra sao?”.
“Trong nôi”. Nói tới ấn tượng của mình với cô, cậu cau mày, “Một cục thịt nhăn nhúm. Xấu!”.
“... Thế chị nhà thì sao?”.
“Tôi? À... cậu chủ, em có thể nói không?”. Cô xin chỉ thị từ cậu chủ,
thấy cậu gật đầu mới an tâm mở miệng, “Từ phút đầu tiên tôi hồn nhiên mở mắt nhìn ra thế giới, thì thứ đập vào mắt tôi chính là bóng dáng vĩ đại của cậu ấy. Cậu ấy không cho tôi khóc, chê tôi ồn, không cho tôi chảy
nước miếng, chê tôi bẩn, còn không cho tôi đái dầm, chê tôi mất mặt, nói chung, với một con nhóc còn chưa đầy một tuổi mà nói, yêu cầu của cậu
chủ hà khắc quá, thời thơ ấu của tôi đúng là rất khổ cực...”. Xem ra kể
cuộc sống bi thảm trên tivi cũng không phải việc khó nha! Cô còn rất
nhiều chuyện có thể nói, hoàn toàn có thể khai thác tin tức từ cô nha!
Người dẫn chương trình cười gượng, “Hóa ra hai người là thanh mai trúc mã”.
“Cô đã gặp thanh mai thế này, trúc mã thế kia chưa?”. Cô chỉ sang đại
gia đang ngồi giễu võ dương oai bên cạnh mình, rồi chỉ vào cái mặt cô
dâu bé nhỏ của mình. Nếu có người có cuộc đời bi kịch như cô nhất định
cô phải làm quen mới được!
“Chưa từng gặp...”. Cũng không muốn gặp!
Lại một màn đúng hình nữa, người dẫn chương trình b