Old school Swatch Watches
Cậu Chủ Hồ Đồ

Cậu Chủ Hồ Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323941

Bình chọn: 7.00/10/394 lượt.

c rèn

luyện chuyên nghiệp.

Cậu chủ nhíu mày, nhìn sang chỗ khác, nói như lơ đãng.

“Cô… không có gì muốn nói với tôi à?”.

“Có! Nếu cậu chủ lên máy bay khó chịu, thì em đã mua cho cậu ít thuốc

chống say rồi, để ở ngăn ngoài cùng túi xách ấy, dùng tốt lắm”.

“…”. Cậu chủ trừng mắt lạnh lùng, “Còn gì nữa?”.

Còn à? =~=

“A, đúng rồi, tổng quản bảo mẫu nói, tới bên kia có muộn cỡ nào cũng

phải gọi điện về, mọi người ở nhà chờ điện thoại của cậu chủ!”.

“… Còn. Gì. Nữa. Không!”.

Còn gì nữa nhỉ? Không còn mà! Cô lắc đầu.

“Không còn à?”.

Cô gật đầu.

Cậu chủ thở dài một hơi, tốt bụng hướng dẫn cô, “Tôi sắp đi đâu?”.

“Nước Anh ạ…”.

“Có xa không?”.

“Siêu xa đó”. Cô đã từng đo trên bản đồ bằng tay rồi, cách mấy bàn tay lận.

“Thế cô sẽ không nói với tôi…”. Đừng đi sao?

“A a a! Em biết rồi, cậu chủ đi thong thả, lên đường bình an, em ở nhà

sẽ cầu trời phù hộ cho cậu”. Hóa ra là chờ cô nói lời từ biệt cuối cùng, cậu chủ đúng là người hình thức quá!

“…”.

“Cậu chủ? Cậu sao thế?”. Sao cổ cậu lại nổi gân xanh thế này.

“Cô mong tôi đi nhanh thế cơ à!?”.

“Hả?”. Cô có nói thế đâu?

“Không phải phục vụ cậu chủ khó tính như tôi, cô tự do rồi đó, hài lòng lắm đúng không?”.

“Hả?”. Tại sao phải đọc ra suy nghĩ của cô như vậy? Cô đã thầm nghĩ như thế thật, nhưng nơi cậu chủ phải đi tới xa quá, cô cũng từng ủ ê vì

không thể đi cùng cậu ấy mà…

“Tôi nói cho cô biết, tuyệt đối không phải là cô! Mắt tôi không kém như thế đâu!”.

Cái gì mà tuyệt đối không phải là cô? Mắt cậu chủ với cô có quan hệ gì?

Không đợi cô phản ứng, cậu chủ đã lôi va ly tới cửa lên máy bay, bóng lưng kia nhìn như cậu bị cô đuổi đi vậy.

Năm ấy cậu chủ mười chín tuổi, cô mười sáu tuổi.

Tình cảm còn chưa nảy nở đã bị bóp chết, bỏ qua cơ hội lớn lên.

Vèo một cái đã năm năm trôi qua.

Năm năm của cô đơn giản lại chán chường, không còn cậu chủ kiếm chuyện

hành hạ, thỉnh thoảng cô cũng không tự trọng mà nhớ tới gương mặt lạnh

lùng của cậu chủ, đôi môi nhếch lên, còn cái giọng ra lệnh của cậu ấy

nữa, có phải cô làm người hầu lâu lắm rồi, cái tính thích bị đàn áp bám

chắc tới mức không có cậu chủ sai bảo, cô cảm thấy vô cùng khó chịu! Có

khi, cô lo lắng nghĩ, cậu chủ ở Anh có sống như thế này không. Không có

cô, mọi việc có thuận lợi không? Đối với cậu chủ mà nói, cô thực sự

không quan trọng như thế sao?

Nhưng giờ xem ra, thiếu cô cũng

chẳng có gì đáng kể với cậu chủ. Không có cô, cuộc sống của cậu chủ ở

Anh vẫn thuận lợi vui vẻ như xưa.

Có phải cậu ấy và cô nước hoa kia đã từng có gì ở Anh không?

Cô muốn mở miệng hỏi, rồi lại sợ bản thân mình không có tư cách hỏi.

Hôm sau vẫn đi làm như thường lệ, Diêu Tiền Thụ đang sắp xếp bộ đồ ăn,

lại bị giám đốc gọi riêng vào một phòng, cô nước hoa đang bắt chéo chân

ngồi cạnh cửa sổ, nhìn từ đầu tới chân cô gái hôm qua nhảy với cậu chủ,

quay đầu nói với giám đốc.

“Tôi không thích cô gái này, sa thải đi”.

Sắc mặt giám đốc có

chút khó xử, Vương Oánh hừ một tiếng cười nói, “Chú tôi có cổ phần trong khách sạn đấy, tôi nói một câu nhỏ như thế mà cũng không có tác dụng

hả? Không thì để chú tôi tới đây nói với ông nhé?”.

Chữ ông mỉa mai kia nhảy ra, khiến giám đốc chỉ có thể gật đầu đồng ý, vừa đưa cô

đồng nghiệp bị sa thải ra khỏi phòng, vừa ra hiệu bằng mắt cho Diêu Tiền Thụ, ý bảo nên thức thời nghe lời dạy bảo của cô tiểu thư họ Vương

trước mặt đi.

Vừa tới đã bị cô ta cho một đòn ra oai trước,

Diêu Tiền Thụ cắn môi trước mặt Vương Oánh, hít một hơi, chẳng ngờ không hề ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc đặc trưng của cô ta.

“Cô là người hầu của Cẩm Ngọc?”. Vương Oánh khoanh tay lại, nhìn cô từ trên xuống dưới. Không để cho cô đáp đã tự nói tiếp.

“Đúng là loại người thấp kém. Này! Qua đây rót trà cho tôi”.

Tim Diêu Tiền Thụ co lại một cái, vẫn nâng ấm trà lên rót trà cho cô ta.

“Ai bảo cô rót đầy thế hả! Tôi uống trà phải thêm sữa tươi và đường, cô rót đầy như thế, tôi thêm sữa vào sao được? Rốt cuộc cô có hiểu được

cách pha hồng trà của Anh không hả? Sao cô phục vụ Cẩm Ngọc được? Đúng

là đồ nhà quê!”.

=皿= Con bà nó chứ! Cô phục vụ cậu chủ ra sao

anh cần cô ta lắm mồm xen vào hả? Cô ta muốn coi cô phục vụ cậu chủ thế

nào đúng không?

Cô cầm cái chén lên, làm một hơi hết hơn nửa chén hồng trà, dằn chén xuống.

“Giờ có thể thêm sữa vào rồi, thêm đi!.

“Cô! Cô uống rồi sao tôi uống được!”.

Hừ! Cô phục vụ cậu chủ như thế đó! Lần nào cô rót quá tay, cậu chủ cũng ra lệnh tự cô uống hết phần rót thừa đi, dù cô uống rồi, cậu chủ cũng

uống hết đó thôi! Cô ta khó chịu thì đừng có uống!

“Thôi, không thèm so đo với loại người như cô, mất cả hứng!”. Vương Oánh bỏ qua chén hồng trà cô vừa uống, mím đôi môi đỏ mọng đi vào chuyện chính.

“Tôi gọi cô tới là muốn cô chuyển lời cho cô chủ nhà cô giúp tôi. Dù

tôi không biết cô ta là loại phụ nữ kiểu gì, nhưng chắc chắn cô ta không thể xuất hiện, nên mới bị Cẩm Ngọc quẳng ở nhà. Sở dĩ Cẩm Ngọc kết hôn

với cô ta chẳng qua là vì tôi ở Anh chưa về, anh ấy lại gấp gáp muốn

thừa kế khách sạn nên mới chọn ng