Câu Chuyện Phù Sinh

Câu Chuyện Phù Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327885

Bình chọn: 9.5.00/10/788 lượt.

u Trì cũng là một cao thủ hàng đầu trong thành Trường An. Không biết chạy điên cuồng như vậy bao lâu, sau khi vọt qua khe hở giữa hai thân trúc đan nhau chằng chéo, trước mắt bỗng sáng bừng lên. Một luồng gió nhẹ mang theo hơi ấm ẩm ướt phả vào trước mặt Tô Thu Trì, thấm vào tận gan ruột, bên tai cũng văng vẳng tiếng nước chảy róc rách. Trước mắt hắn hiện ra một vạt đất trống rộng rãi trải ra giữa núi rừng, đá núi lô xô và rừng cây rậm rạp bao quanh một đầm nước hình bầu dục, mặt nước sóng gợn lăn tăn, xanh biếc như phỉ thúy. Một thác nước không quá hùng vĩ treo lơ lửng giữa tầng không, hệt như một sợi dây bạc, trắng xóa như tuyết, nhuộm sáng cả sắc trời đã hoàng hôn. Mấy con chim lớn hình dạng lạ mắt kéo theo cái đuôi dài đủ màu sắc rực rỡ, thi thoảng lại chao xuống giữa không trung. Tô Thu Trì thật không thể ngờ được rằng, trong rừng trúc nhỏ bé này lại ẩn giấu cả một thế giới thần tiên như thế.

– Đồ ngốc, mau đi lấy cái túi gấm kia lại đây! – Gã công tử đỏm dáng đột nhiên chỉ vào một vệt màu đỏ lộ ra giữa đống đá lộn xộn phía trước, nói – Bên trong có một mũi tên tín hiệu, phóng nó đi! Mau!

Tô Thu Trì vội vã làm theo. Nhưng khi nhìn thấy mũi tên hiệu bay thẳng lên trời, lần lượt nổ xòe ra bảy chùm màu sắc khác nhau, Tô Thu Trì bèn hỏi:

– Cứu viện? Đây chính là cách thoát khỏi rừng trúc mà ngươi vừa nói?

– Không thế thì sao? – Cậu thiếu niên dang rộng hai tay – Lẽ nào ngươi tưởng ta có thể đưa ngươi ra ngoài?

– Chẳng phải ngươi vẫn luôn miệng nói thế à? – Tô Thu Trì nhảy dựng lên

– Ta có hiểu chút ít về huyền thuật, chỉ biết rằng rừng trúc kia đáng ra không nên tồn tại trong không gian này, hơn nữa mỗi cây trúc, mỗi tảng đá ở đây đều được sắp xếp theo Tiên thiên Bát quái của Phục Hy, một khi đã xông vào, nếu không có cao nhân chỉ dẫn, chỉ có nước bị giam chân cho tới chết. Bản lĩnh của ta chỉ có thể dẫn ngươi quay trở lại con đường mà ta đã tới, tìm mũi tên tín hiệu để xin cứu viện! – Gã công tử đỏm dáng tỏ ra điềm tĩnh hơn Tô Thu Trì rất nhiều, đưa mắt nhìn trời – Hy vọng rằng trước khi chết đói, bọn họ có thể tìm thấy ta.

Tô Thu Trì vừa nghe đến “Không gian” với chẳng “Tiên thiên Bát quái của Phục Hy”, đầu óc đã như muốn nổ tung.

– Ngồi xuống đợi đi! Chưa biết chừng chốc lát nữa còn phải phiền ngươi cõng ta tiếp. – Gã công tử đỏm dáng chỉ vào tảng đá xanh to lớn bên cạnh – Còn nữa, ngươi tên là gì?

– Ông đây tên gì thì có mắc mớ quái gì tới ngươi! – Tô Thu Trì ngồi phịch xuống, cáu kỉnh trừng mắt với cậu ta – Nhưng nói cho ngươi thì cũng chả sao, Tô Thu Trì, mọi người thường gọi là Trường An tiểu bá vương, hừm!

– Tại hạ Lý Hoài, nhân sĩ Trường An. – Gã công tử ung dung giới thiệu – Bây giờ, chúng ta coi như đã quen biết nhau, ít nhiều cũng coi là giao tình trong hoạn nạn, trước đây nếu có chỗ nào đắc tội, xin bỏ quá cho. Hôm nay, tôi vốn định ra ngoài dạo chơi, không ngờ lại đi nhầm tới đây, còn liên lụy tới Tô công tử, thực không phải là cố ý.

Tên này dù sao cũng nói được mấy câu tử tế, nộ hỏa của Tô Thu Trì cũng hạ xuống khá nhiều, bèn lạnh lùng hỏi:

– Tại sao ngươi lại chạy tới cái nơi quỷ quái này, lại còn hồn phách lìa khỏi xác nữa?

– Chao ôi! Tôi đi từ trên núi Thúy Vi xuống, nhìn thấy rừng trúc trông cũng hay hay, liền đi vào trong xem thử, cứ thế thẳng tới bên đầm nước, thấy đầm nước trong xanh, liền uống mấy ngụm. Thấy chỗ này chẳng còn gì khác liền trở về theo đường cũ. Ai ngờ, đi một lúc, liền thấy sự bất thường, trời đất quay cuồng, người nóng như lửa thiêu, sau đó thì bất tỉnh nhân sự. Đến khi tỉnh lại thì đã thành ra thế này, lại còn đánh mất túi gấm đựng mũi tên tín hiệu, và phát hiện ra hồn phách của tôi không thể nào tới gần thân xác trong phạm vi mười thước. may mà có anh xông vào, nếu không, với cái bộ dạng của tôi bây giờ… Ôi! – Lý Hoài rầu rĩ – Sớm biết thế này, thì đã ngoan ngoãn ở trong cung…à không, ở trong nhà cho rồi!

– Khốn kiếp! Ngươi đúng là cái giống xui xẻo! – Tô Thu Trì tuy ngoài miệng mắng chửi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy quái lạ, nơi này lẽ nào lại bị yểm yêu pháp?

Lúc này, một con chim ngũ sắc bỗng nhiên từ trên không trung đáp xuống, đậu sát bên đầm nước, giữa hai tảng đá lớn đối diện nhau, cất tiếng hót líu lo. Nhìn kỹ hai tảng đá, thấy cao chừng một thân người, toàn bộ trơn bóng như ngọc, tỏa ánh sáng xah lam mờ mờ, hết sức đẹp mắt.

Tô Thu Trì bị thu hút bởi con chim lạ và tảng đá, bèn rảo bước lên phía trước, muốn nhìn rõ hơn. Nhưng khi bước lại gần quan sát, dựa vào kinh nghiệm chơi ngọc cổ lâu năm, Tô Thu Trì nhận định rằng, đây chỉ là hai tảng đá bình thường, nhưng trên phần đỉnh trơn nhẵn như bàn cờ của hai tảng đá lại có hai đống lá trúc, xếp thành hình thù con người. Hai hình nhân lá trúc, mỗi cái chiếm cứ một tảng đá, rõ ràng đang trong thế đối đầu.

– Cái gì đây? – Tô Thu Trì cảm thấy quái lạ, đưa tay vào gáy hình nhân lá trúc trên tảng đá bên phải, thuận tay nhấc “cánh tay phải” của nó lên, dí sát vào mắt mà nhìn. Chỉ là đám lá trúc bình thường, ai lại rỗi hơi đi xếp thành như vậy?

Đang lúc thắc mắc, thình lình một luồng khí trắng phụt


Pair of Vintage Old School Fru