
cùng vị thần tiên này xuyên tường mà tới!
– Tôi nghe vài cung nữ già nói rằng, bên cạnh Võ hậu có một yêu tăng, có thể hô mưa gọi gió, rắc đậu thành quân. Chỉ cần anh có tới đây, lão sẽ biết được thân phận của anh từ những dấu vết tinh vi mà người thường không nhìn thấy được. – Lý Chuẩn hít sâu vào một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười châm biếm – Tuy tôi và tên ngốc là anh chẳng hề có mối giao tình, anh lại luôn khiến tôi bực bội, nhưng, nếu vì tôi mà hại toàn bộ gia đình anh chết thảm, việc đó tôi không thể làm được. Hai người mau đi đi! – Cô đẩy Cửu Quyết và Tô Thu Trì ra ngoài – Ngày sau nhất định sẽ còn có cơ hội cùng hai người uống rượu cười đùa, tấu nhạc nhảy múa.
– Đừng nói nhảm! – Cửu Quyết lộ vẻ tức giận rất hiếm gặp, lập tức vung tay giữ chặt lấy cổ tay cô, tay còn lại tóm lấy Tô Thu Trì – Đi cả theo tôi!
Trong lúc giằng co, tay Cửu Quyết chạm phải chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay phải Lý Chuẩn, chợt khẽ chau mày, rồi lập tức bình tĩnh trở lại, kéo theo hai người đi xuyên qua tường mà ra khỏi cung điện.
Cửu Quyết không dẫn họ quay về rừng trúc tía, lại càng không bay tới một nơi xa tít tắp để lẩn trốn, mà ở lại ngay khu dân cư trong ngõ Thủy Dũng thành Trường An. Càng đông người, càng dễ dàng che giấu tung tích. Càng ở gần kẻ địch, chúng càng dễ lơ là cảnh giác, Cửu Quyết nói như vậy.
Tô Thu Trì vẫn lo lắng vì lời nói của Lý Chuẩn, sợ rằng người nhà sẽ gặp phiền phức, nên không dám lập tức quay về phủ nhà họ Tô, dự định đợi một vài ngày nữa, sau khi chắc chắn không có phong thanh động tĩnh gì mới về nhà. Lan Đình cũng theo tới đây, chăm lo chu đáo cho cuộc sống hàng ngày của họ.
Chui rúc trong ngõ Thủy Dũng đến ngày thứ ba, Lý Chuẩn và Tô Thu Trì cải trang ra ngoài nghe ngóng, phát hiện trong thành Trường An có thêm rất nhiều dân chúng tỵ nạn từ biên cương chạy về, ai nấy mệt mỏi phờ phạc, thương tích đầy mình. Những đứa bé nằm trong lòng mẹ, đứa nào cũng gầy gò như que củi, có đứa còn bị cụt chân cụt tay, không ngừng kêu khóc thảm thiết. Lý Chuẩn và Tô Thu Trì nhìn mà thương xót, dốc hết ngân lượng mang theo tặng cho bọn họ, sau đó rầu rĩ trở về, suốt đường đi không nói một câu.
Không lâu sau, tin tù trưởng của hai mươi tư châu Đông Đột Quyết làm phản đã lan truyền khắp thành Trường An, biên cương chiến hỏa ngút trời. Tiếp sau đó là tin quân Đại Đường liên tiếp chiến bại. Tình thế nguy cấp, triệu đình tiếp tục điều động trọng binh, hoàng đế nghe theo kiến nghị của Võ hậu, phái thượng thư bộ Lễ kiêm Kiểm hiệu hữu vệ đại tướng quân Bùi Hành Kiểm làm đại tướng quân của đạo quân Định Tương, thống lĩnh ba vạn đại quân, phản kích Đông Đột Quyết.
Hôm nay là tết Trung thu. Cho dù biên cương chiến hỏa ngùn ngụt, thành Trường An vẫn giăng đèn kết hoa, hỷ khí tưng bừng. Tối nay, họ đã nghe ngóng được hai thông tin. Thứ nhất, đại tướng quân Bùi Hành Kiểm ngày mai sẽ xuất binh. Thứ hai là, hoàng đế đã phái đại đội binh mã bao vây Tô phủ, cùng với phủ tể tướng của ông ngoại Tô Thu Trì, nói rằng tại hai nơi này đã phát hiện ra gian tế của Đột Quyết.
Lan Đình nấu nguyên một bàn mỹ vị, Cửu Quyết rót rượu cho Lý Chuẩn và Tô Thu Trì. Cặp oan gia này hôm nay dùng bữa lại yên lặng một cách khác thường, không ai hé một câu.
Cửu Quyết cũng trầm lắng, sau khi uống qua loa vài chén rượu, bèn nói:
– Trung thu tiết đẹp, cũng nên có vài tiết mục chúc mừng. Tôi đã chuẩn bị cho hai người một màn kịch bóng[5'>. Hai người hãy ra đây xem thử, xem xong, hai người muốn làm gì, cứ tùy ý.
[5'> Một hình thức nghệ thuật dân gian Trung Quốc, nhân vật được cắt từ da thú hoặc giấy, dùng đèn chiếu bóng lên một tấm vải để diễn kịch. (Nd)
Tô Thu Trì và Lý Chuẩn buông bát đũa xuống, ngơ ngác nhìn anh.
Mảnh sân bên ngoài đã giăng sẵn tấm màn, hai người biểu diễn kịch bóng đang sắp xếp những nhân vật đạo cụ mỏng dính như cánh ve sầu bên trong chiếc hòm, hai người phụ trách tấu nhạc bận rộn chuẩn bị sáo nhị.
Tô Thu Trì và Lý Chuẩn chưa bao giờ được xem màn kịch này. Nội dung cũng khá mới mẻ: Trên thiên giới, có một tiên đồng chuyên phụ trách việc nấu rượu, chỉ vì lỡ tay giết nhầm con báo tuyết ăn trộm rượu tiên, mà bị chủ nhân của con súc sinh ấy, tức Thủ Cố Tinh Quân chuyên cai quản việc ra vào cổng tây của thiên giới báo thù. Thủ Cố Tinh Quân ỷ mình là em ruột của Thiên hậu, suốt ngày nhàn rỗi rong chơi, tính cách quái đản, lòng dạ bất chính, vì muốn trả thù cho con báo tuyết đã bị giết, không những đối đầu với chúng tiên trên thiên giới, đánh cho vị tiên đồng vốn là yêu quái tu luyện thành trở lại nguyên hình, mà còn muốn quăng nó vào trong lò luyện đan để hủy diệt triệt để, may mà có thần Đại Lực Kim Giáp trấn thủ cổng trời phía bắc đi ngang qua kịp thời ngăn cản. Đại Lực Kim Giáp chức tước thấp kém, thích nhất là uống rượu, vốn không có mấy bạn bè, nhưng vị tiên đồng biết ông ta bản tính thẳng thắn cương trực, tuy tính tình lỗ mãng, nhưng lại có thiện tâm, nên thường chia cho một chút rượu tiên cho ông ta thỏa mãn cơn thèm. Dần dà, họ trở thành bạn tâm giao. Thần Kim Giác đã bẩm báo hành vi độc địa của Thủ Cố Tinh Quân lên Th