XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Phù Sinh

Câu Chuyện Phù Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328232

Bình chọn: 8.00/10/823 lượt.

iên Đế, Thiên Đế nổi trận lôi đình, nhưng vì nể mặt Thiên hậu, chỉ phạt cậu em rể đóng cửa sám hối lỗi lầm. Tiên đồng tuy thoát được kiếp nạn, nhưng thần Đại Lực lại không may mắn như vậy. Vào một đêm Trung thu, thần Kim Giáp lại uống say, nằm ngủ li bì dưới cửa thiên đình. Thủ Cố Tinh Quân rình được cơ hội, liền đẩy Kim Giáp xuống trần gian, không những khiến thần phải rơi vào vòng luân hồi sáu cõi, mà còn thi triển phép thuật, tách nguyên linh của thần Kim Giáp thành hai nửa, thề rằng sẽ khiến cho kẻ ngáng đường này vĩnh viễn không bao giờ còn có thể quay về thiên đình. Sau đó, tội trạng bại lộ, Thiên đế bỏ ngoài tai lời khẩn cầu của Thiên hậu, đày Thủ Cố Tinh Quân vào vòng luân hồi, không bao giờ được đặt chân lên thiên giới nửa bước. Còn thần Kim Giáp, nguyên linh bị chia làm hai nửa âm dương, cũng chuyển thế thành một nam một nữ, lưu lạc chốn hồng trần, luân hồi tuần hoàn hết kiếp này đến kiếp khác. Vị tiên đồng kia khổ công tu luyện nhiều năm, tới khi trở thành một tiên quan độc lập cai quản việc ủ rượu tiên, bèn lấy cớ đi tìm nguyên liệu ủ rượu, xuống trần gian tìm đôi nam nữ do thần Kim Giáp chuyển kiếp. Nhưng lại vì thần Kim Giác thình lình rơi xuống trần gian, trên người không mang dấu ấn, nên muốn tìm thấy thật không phải việc dễ dàng. Vị tiên quan kia suốt hàng trăm hàng ngàn năm nay vẫn quanh quẩn chốn nhân gian. Anh biết, chỉ cần vào ngày Trung thu của chín trăm chín mươi năm sau, tìm được cặp nam nữ chuyển thế của thần Kim Giáp, lấy hai nửa nguyên linh âm, dương từ hai người họ, hợp nhất thành một, thì thần Kim Giáp có thể quay trở về thiên giới, trở lại làm thần.

Màn kịch bóng diễn tới đoạn vị tiên quan gặp gỡ một đôi nam nữ trong một ngọn núi tên là Thúy Vi thì kết thúc.

Sau khi giải tán đoàn kịch bóng, trong mảnh sân vuông vắn, chỉ còn lại ba người Cửu Quyết, Tô Thu Trì và Lý Chuẩn, cùng một vầng trăng sắc lạnh giữa tầng không. Tô Thu Trì và Lý Chuẩn nhìn đờ đẫn vào vị trí của tấm màn chiếu bóng ban nãy, dường như vở kịch vẫn đang tiếp tục.

– Thật không? – Hai người bọn họ lại một lần nữa đồng thanh thốt lên.

– Tôi đã bỏ ra gần một ngàn năm để đánh cược rằng tôi sẽ tìm được hai người. – Mái tóc xanh lam của Cửu Quyết lấp lánh những tia sáng lạ kỳ trong đêm tối – Có thể thấy, tôi đã thắng.

– Ồ… làm sao lại có chuyện như thế được… – Lý Chuẩn tát thật mạnh vào mặt mình, rồi nhìn sang Tô Thu Trì – Tôi và hắn, mỗi người là một nửa phần nguyên linh của thần tiên ư?

Cửu Quyết gật đầu, nói:

– Hãy theo tôi quay về thiên đình phục chức, thần Đại Lực Kim Giáp! – Nói đoạn, liền chìa tay về phía họ.

– Gượm đã! – Tô Thu Trì đột ngột hất tay anh ra, nhảy vọt sang một bên như vừa giầm phải rắn độc – Tôi không hề có dự định theo anh trở về cái thiên đình quái quỷ gì đó!

Cửu Quyết sững sờ.

– Tôi không biết thần Kim Giáp gì cả, tôi chỉ biết tôi tên là Tô Thu Trì. Cha và ông ngoại tôi, còn cả trên dưới mấy trăm người trong nhà họ Tô chúng tôi bây giờ đang bị người ta kề dao sát cổ. Việc này chắc chắn là trò mèo của Võ hậu. Tôi không thể không đếm xỉa tới sự sống chết của họ, mà đi theo anh lên cái thiên đình khỉ gió kia làm thần với chả tiên gì! – Tô Thu Trì chưa bao giờ nói năng một cách nghiêm túc và trịnh trọng như vậy – Đêm nay, tôi chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, chính là làm thế nào để cứu được người nhà tôi thoát nạn. Những thứ khác, tôi không có hứng thú!

Lý Chuẩn lần đầu tiên đã nhìn Tô Thu Trì với ánh mắt ngưỡng mộ, cô nói:

– Bất kể câu chuyện trong vở kịch đó là thật hay là giả, nhưng tôi chỉ biết được rằng, quá khứ hay tương lai, với tôi đều không quan trọng. Quá khứ là việc đã rồi, có nghĩ ngợi nhiều cũng chỉ vô ích. Tương lai vẫn chưa xảy ra, có suy tính nhiều cũng chẳng ích gì. Điều tôi coi trọng, chỉ là hiện tại của tôi. Thứ tôi có thể nắm bắt, cũng là hiện tại. Tôi trong quá khứ, tôi trong tương lai, đều không bằng tôi của hiện tại. Cửu Quyết, ý tốt của anh, tôi xin ghi nhận! – Cô nhìn anh, nở một nụ cười rạng rỡ – Tôi chưa bao giờ chắc chắn về việc mình cần phải làm giống như bây giờ. Nếu có thể, chúng ta hãy coi màn kịch bóng vừa rồi chỉ là một màn kịch, được không?

– Tôi trong quá khứ, tôi trong tương lai, đều không bằng tôi của hiện tại… – Cửu Quyết lẩm bẩm nhắc lại lời của Lý Chuẩn.

Tô Thu Trì và Lý Chuẩn lần đầu tiên trong đời đã có được sự ăn ý thực sự. Hai người nhìn nhau, rồi không chút do dự, bước thẳng ra phía cổng. Lúc này, Lan Đình đột ngột xuất hiện, trong tay cầm hai chén rượu, chặn trước mặt hai người họ.

– Này tiểu quỷ, là rượu tiễn biệt ư? – Tô Thu Trì nhướng mày.

– Sau này hãy hầu hạ tốt chủ nhân của ngươi, anh ta là một người tốt, hay nói cách khác, là một vị thần tiên tốt. – Lý Chuẩn thì thầm bên tai Lan Đình. Lời vừa dứt, hai người bèn nâng hai chén mỹ tửu sóng sánh ánh đêm lên. Thế nhưng, Cửu Quyết đã lao vọt tới, gạt đổ chén rượu trong tay họ. Hai người còn đang sững sờ, anh đã quay phắt người đi vào trong nhà, chỉ ném lại cho họ một tiếng:

– Đi!

Khi trời dần hửng sáng, Lan Đình đứng trong gian phòng đã tàn ánh nến, nhìn vào cái bóng cao dong dỏng in