The Soda Pop
Câu Chuyện Phù Sinh

Câu Chuyện Phù Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329062

Bình chọn: 7.5.00/10/906 lượt.

miếng táo thật lớn, chẳng buồn nhìn cô ta, chỉ nói:

– Tôi cũng cảm thấy thân hình của tôi rất tuyệt vời. Chỉ có điều cái tầm của bản thân cô quá thấp, không sợ không tương thích à? Ha ha!

Cô ta cười nhạt, bước tới đứng cạnh tôi, cúi xuống ghé sát tai tôi mà nói:

– Này chị, chắc chắn sẽ có một ngày chị phải tới khóc lóc cầu xin tôi, giống hệt như tôi năm xưa.

Tôi chẳng buồn nói năng gì.

– À đúng rồi, còn đám yêu quái tìm tới tiệm, tôi sẽ thay chị chăm sóc chúng tử tế. – Trước khi bước ra khỏi cửa, cô ta chợt quay đầu lại, nháy nháy mắt một cách điệu đà với tôi – Bởi vì tôi cần tới chúng.

Chữ “cần” kia rõ ràng chứa đầy độc dược.

– Tất cả mọi việc cô làm bây giờ, sau này sẽ đều phải trả giá! – Tôi chỉ ném cho cô ta một câu.

– Chẳng phải cô là minh chứng tốt nhất cho câu nói này ư? – Cô ta cười lớn rồi bỏ đi.

Cô ả này quá quắt tới vậy, bảo không tức giận chỉ là nói dối, tôi chẳng phải thánh thần gì. Thế nhưng, trọng điểm trong cuộc khẩu chiến giữa chúng tôi, không phải là ai chọc giận ai, mà là cô ta đã mang tới cho tôi một cảnh báo nguy hiểm. Tôi không rõ lý do tại sao trong thời gian này, Mộ lại trở nên kín tiếng, không có bất cứ hành vi nào khác lạ, nhưng tôi hiểu rõ, tất cả mọi điều cô ta làm, không chỉ đơn giản là nhằm báo thù tôi.

Cô ta từng nói cô ta có một vị chủ nhân.

Nhưng bây giờ, tôi có thể làm được gì đây? Chẳng lẽ lại phải chạy tới trước cửa tiệm Không Dừng dựng một tấm biển, nói rằng cô chủ tiệm Sa La hiện nay là hàng giả, các vị bất kể là con người hay yêu quái, nhất thiết không được tới tìm cô ta, đề phòng bất trắc?

Sẽ chẳng ai tin tôi. Ngay cả gã béo và gã gầy cũng sẽ không tin. Cùng lắm là cho rằng đã gặp phải một đứa thần kinh bất ổn.

Tôi bị giam cầm trong hình hài con người của Mộ, nếu không có ai nhận ra thân phận thực sự của tôi, chủ động gọi tên tôi, thì đừng nói tới chuyện giúp người khác, mà tôi cũng khó lòng tự bảo vệ chính mình.

Nhưng bây giờ, còn ai có thể nhận ra một tôi hoàn toàn không phải là tôi?

Tôi đã từng nghĩ đến rất nhiều cách, nhưng chẳng có cách nào hiệu quả. Tôi từng âm thầm liên lạc với Cửu Quyết, dự định kể lại toàn bộ câu chuyện cho gã, cược rằng gã sẽ tin tôi. Chỉ cần gã tới chỗ tôi, cho dù không thể giúp tôi xóa bỏ độc chú, trả lại hình dạng vốn có cho tôi, thì ít nhất cũng có thể giúp tôi làm rất nhiều việc mà hiện giờ tôi không thể làm được. Là một yêu quái đã mất đi toàn bộ pháp lực, điện thoại là kênh duy nhất có thể liên lạc được với Cửu Quyết. Nhưng điện thoại của gã vĩnh viễn chỉ là “số máy quý khách vừa gọi không ở trong vùng phủ sóng”. Cái thằng cha chết tiệt này không biết đã cầm theo điện thoại chạy tới chốn nào rồi, chẳng lẽ đã lộn trở về mấy trăm năm về trước để thăm đồ đệ Linh Tê của gã? Tôi đành phải từ bỏ ý nghĩ tìm Cửu Quyết. Nếu là trước đây, chỉ cần biến ra một đạo bùa, cho dù gã có ở mười tám tầng địa ngục, tôi cũng có thể lôi cổ gã lên đánh cho nhừ tử.

Than ôi!

Chỗ dựa duy nhất của tôi, có lẽ chỉ là lá bài tử thần lộn ngược trong phòng ngủ. Mỗi tối trước khi ngủ, tôi đều lầm rầm tụng niệm ba lần câu nói “ở vào chỗ chết rồi hồi sinh”.

Hôm nay, thời tiết xấu, mưa gió sụt sùi. Tôi bị ốm, cảm cúm, nằm bẹp trên giường đã nửa ngày trời, muốn ngủ nhưng lại chỉ ngủ được lơ mơ.

Lần đầu tiên trong đời phải uống thuốc, thuốc của con người thực chẳng ngon lành gì.

– Cô chủ, ăn ăn… cơm. – Ngoài cửa, gã làm thuê tên đầy đủ là Trương Đại Hà đang chùi hai tay vào tạp dề, thận trọng hỏi tôi.

Gã trai trẻ thật thà chất phác như cục đất này thông thường chỉ làm đủ chín mươi chín cây kẹo bông là về nghỉ. Hôm nay có lẽ do thấy tôi cảm nặng, nên hết giờ mà vẫn chưa về, nói rằng nấu cơm tối cho tôi xong đã. Gã này tướng mạo tầm thường, ít lời, lại còn hơi nói lắp, bình thường khi nói chuyện đều không dám nhìn thẳng vào tôi, chưa nói được mấy câu mặt đã đỏ tưng bừng, rất thú vị.

Tôi và gã ngồi đối diện nhau trong phòng khách. Trên mặt bàn tròn, là hai bát cháo, vài đĩa thức ăn cũng tạm coi là tươm tất, mùi vị rất thanh đạm, chỉ cho chút dấm và xì dầu, ăn vào thấy khá ngon miệng, thích hợp với những kẻ đang cảm cúm chẳng thiết ăn uống như tôi.

– Sao anh không ăn? – Tôi thấy Trương Đại Hà tới đũa cũng chưa động đến, chỉ ngồi ngây thộn tại chỗ, cái lưng khom lại hệt như cái tên của gã – Đại Hà – con tôm to, đờ đẫn như một con tôm nõn.

– Tôi… Tôi không đói! – Gã xua tay, chốc chốc lại liếc ra ngoài cửa, ánh mắt có phần hoảng loạn, cái mũi chốc chốc lại khụt khịt hít ngửi không khí hệt như chó săn.

– Anh làm sao thế? – Tôi hỏi thẳng, cái gã này hôm nay có vẻ bất thường.

– Cô chủ… Tối nay… tối nay tôi có thể ở lại trong tiệm không? – Gã sợ tôi sẽ từ chối.

– Cho tôi một lý do!

– Tôi… tôi sợ!

Lý do cũng thật thẳng thắn! Từ ánh mắt chợt sáng chợt tối của Trương Đại Hà, tôi đích xác đã đọc ra được nỗi sợ hãi phát ra từ tâm khảm gã.

– Được thôi, tối nay anh cứ ngủ trong phòng khách. Lát nữa tôi sẽ lấy chăn cho anh. – Tôi lau miệng, lập tức quay sang, nhướng mày hỏi – Anh nợ tiền bọn cho vay nặng lãi? Hôm nay họ tới đòi nợ?

– Không không không phả