pacman, rainbows, and roller s
Câu Được Hoa Hoa Công Tử

Câu Được Hoa Hoa Công Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322910

Bình chọn: 8.5.00/10/291 lượt.

ồ ly của Đường Tĩnh Tĩnh.

Rốt cục xảy ra chuyện gì?

Mới vừa rồi còn vui vẻ, sao giờ đã mất hứng?

Đối với phản ứng cảm xúc của Nhan Lập Khải, Đường Tĩnh Tĩnh có chút mơ hồ, cho

nên cô ta vừa nhìn thấy Đinh Vũ Khiết và Chủ nhiệm Lươngngồi cạnh đang nói cười

vui vẻ, cô ta lập tức cảm nhận được, Nhan Lập Khải bị người phụ nữ này ảnh

hưởng.

Người phụ nữ đáng ghét này.

Đường Tĩnh Tĩnh cực kỳ ghen tức.

“Tôi muốn đi lấy nước trái cây.” Lúc này, Vũ Khiết đứng dậy, “Anh có muốn tôi

mang giúp hay không?” Cô hỏi Lương chủ nhiệm.

“Được! Đồ uống mỹ nữ mang là tốt nhất.” Người đẹp lại có thể nguyện ý phục vụ

anh, tim chủ nhiệm Lương không khỏi nở đầy hoa.

Nhan Lập Khải hừ một tiếng, sắc mặt càng khó coi hơn, cũng không tiện mở miệng

nói thêm gì.

Anh có thể nói gì?

Cùng lắm, anh và Vũ Khiết cũng chỉ là quen biết cũ mà thôi, dù sao hai người

cũng đã đường ai nấy đi.

Mọi người đều mang tâm sự trong lòng, không ai chú ý đến phía dưới bàn, một cái

chân vụng trộm đưa ra.

Đường Tĩnh Tĩnh giả bộ ngoan ngoãn ăn uống, nhưng lúc Vũ Khiết đi ngang qua,

đưa chân ngáng cô.

“A!” Giữa tiếng thét thê thảm, Vũ Khiết lảo đảo, cả người ngã xuống.

“Em không sao chứ? “

“Em vẫn tốt chứ?

Hai người đàn ông đồng thời chạy về phía cô, ngay cả tên đầu sỏ gây ra, cũng

đứng dậy quan tâm – có tật giật mình bao giờ cũng đến hiện trường vây xem.

“Không sao, không sao...” Cầm lấy tay trái bị thương, cô miễn cưỡng đứng dậy.

Quái, vừa rồi cô đạp phải cái gì? Chẳng lẽ là chân bàn?

Quơ quơ, đầu đang ong ong, cô xác định không phải như thế, đau đớn dữ dội làm

tay trái tê dại.

“A, em chảy máu. “chủ nhiệm Lương giật mình sợ hãi.

“Để anh xem.” Nhan Lập Khải bất chấp, cầm tay trái của cô, xem xét cẩn thận.

“Chân có đau hay không? Có bị trật hay không?” Mắt thấy cô bị thương, những

giận dữ vừa rồi nháy mắt tiêu tan, thay vào đó là quan tâm, lo lắng.

Chứng kiến thần sắc Nhan Lập Khải khẩn trương, Vũ Khiết hơi giật mình, cũng có

chút vui mừng, anh quan tâm vẫn chạm tới tiếng lòng yếu ớt, cùng thần kinh nhạy

cảm của cô.

A, may mắn.

Trừ tay trái chảy máu, các bộ phận còn lại cũng không có gì đáng ngại.

Nhan Lập Khải rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Anh dẫn em đi bôi thuốc.” Thấy ông chủ lôi kéo tay người đẹp, chủ nhiệm Lương

cũng nhao nhao muốn thử.

“Không cần, để tôi đưa cô ấy đi.” Chuyện này Nhan Lập Khải đương nhiên sẽ không

nhân nhượng.

“Không sao đâu! Ông chủ cứ bồi Đường tiểu thư ăn điển tâm, tôi đảm nhiệm chức

trách bồi Đinh tiểu thư là được rồi.” chủ nhiệm Lương tự cho mình thông minh an

bài.

“Đúng vậy, cứ để Chủ nhiệm Lươngbồi Đinh tiểu thư là được.” Đường Tĩnh Tĩnh ở

bên hát đệm, cô ta chỉ muốn chỉnh Vũ Khiết, không phải chế tạo cơ hội cho bọn

anh.

“Tôi nói không cần là không cần.” Nhan Lập Khải nghiêm mặt, trên mặt rõ ràng

hai chữ, “Anh dám”, tranh cùng tôi cũng phải xem sắc mặt tôi. “Không cần để ý

đến tôi, hai người tiếp tục ăn sáng đi.”

Cũng không quản Vũ Khiết có nguyện ý hay không, anh đỡ bờ vai cô dời đi.

Trước khi đi, anh cũng không quên thưởng cho chủ nhiệm Lương ánh mắt

khinh thường.

Xoạt! Vẻ mặt đó cũng quá kinh khủng rồi.

Toàn thân run rẩy, thần kinh yếu ớt của chủ nhiệm Lương lại bị đả kích sâu

sắc.

***

“Còn đau không?” Nhan Lập Khải đưa Vũ Khiết về tới phòng, lấy hòm thuốc, thay

Vũ Khiết sát trùng vết thương.

“Đau...” Cồn chạm phải vết thương, cô đau đến nhíu mày.

“Chịu khó một chút, một ít nữa thôi... vù vù...” Anh đau lòng thổi nhẹ vết

thương, nghĩ cách giúp cô giảm nhẹ đau đớn.

Đợi khử trùng xong, anh lấy băng OK trong hòm thuốc, tỉ mỉ dán lên.

“Ừm, như thế là được rồi.” Giống như đang thưởng thức

tác phẩm nghệ thuật của mình, anh gật đầu hài lòng.

“Cảm ơn anh”. Cõi lòng cô ngập tràn cảm kích nói cảm ơn.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt cô chưa từng rời khỏi người anh, mỗi cái giơ tay nhấc

chân của anh toàn bộ đều rơi vào trong mắt cô.

Cô biết anh có một mặt ôn nhu săn sóc này, tuy rằng không ngờ, sau khi hai

người chia tay, anh còn có thể khẩn trương, quan tâm, tỉ mỉ chăm sóc cô như

vậy.

Có lẽ...

Anh có thể... còn thích cô hay không? Chia tay là vì suy nghĩ cho hạnh phúc của

mình, hay là vì trong thời gian ngắn anh còn chưa muốn kết hôn?

Nếu thật là như vậy...

Nghĩ tới đây, trái tim cô lại không tự chủ tăng thêm mấy nhịp.

Vậy anh cần gì phải chia tay với cô?

Ngoài anh ra, ai cũng không có khả năng khiến cô động lòng, càng chưa nói đi

vào lễ đường kết hôn, chia tay chỉ khiến cô thống khổ, làm sao có thể nói hai

từ hạnh phúc?

Có lẽ cô nên nói cho anh tiếng lòng của mình mới phải.

“Em vẫn ổn chứ?” Anh ngồi xổm xuống, đưa mắt nhìn cô, “Sao không nói chuyện? Sẽ

không phải là bị ngã hóa đần chứ?”

“Tôi...” Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi đồng tử tĩnh mịch, bên trong ngập

tràn nụ cười cùng quan tâm lo lắng.

Haizz, cô cỡ nào mong muốn trở về bên anh, ôn lại nụ hôn ngọt ngào cuồng dã

cùng lồng ngực ấm áp, mạnh mẽ kia. Cho dù không có cách nào thiên trường địa

cửu, chỉ mong đã từng có được.

Chỉ cần có thể tiếp tục một ngày thì một ngày.

“Anh...” Cô quyết định hỏi an