Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cấu Kết

Cấu Kết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326140

Bình chọn: 7.5.00/10/614 lượt.

ị gái mình học thiết kế mà, bình thường anh mặc cái gì phần lớn là thứ cô ấy yêu thích."

Anh còn chưa có nói xong, chỉ nghe Cố Hoài Tây hừ một tiếng yếu ớt. "Ánh mắt của em và Nam Nam vẫn không sai biệt lắm, vốn là muốn cho chị ấy, để cho chị ấy đưa cho anh, em nhịn không được liền trực tiếp cho anh."

Diệp Tích Thượng nhìn cô một cái, lời nói xoay chuyển. "Anh nhớ Nam Nam đã từng nói em có một bạn trai thanh mai trúc mã."

Cố Hoài Tây gật đầu, ngay sau đó lại cười. "Chỉ là đã chia tay rồi, anh rể muốn giới thiệu một người mới cho em sao?"

"Tình cảm nhiều năm như vậy, sẽ không có dễ dàng dứt bỏ xuống." Diệp Tích Thượng không nói chính xác, cũng không nói không phải, muốn dò ý cô. Cố Hoài Tây quay mặt, trên mặt mấy phần cô đơn. "Chuyện tình cảm như vậy nói chính xác, anh Nam Thừa và Nam Nam cũng là nhiều năm tình cảm như vậy, cuối cùng còn không phải như vậy. . . . . ."

Cô muốn nói lại thôi, ý thức được mình nói ra lời không nên nói vội nói xin lỗi. "Thật xin lỗi anh rể, gần đây cũng không biết thế nào, luôn đắm chìm trong chuyện đã qua."

Đây không phải là lần đầu tiên Cố Hoài Tây ở trước mặt anh nói về quá khứ của Trần Nam Thừa cùng Cố Hoài Nam, Diệp Tích Thượng chuyên tâm lái xe vào sân. "Người đắm chìm trong quá khứ, tất nhiên là có một số việc vẫn không bỏ được, nghĩ thông một chút thì tốt hơn."

Cũng không biết Cố Hoài Tây là cố tình hay là vô tình, vô lực nhún nhún vai. "Em cũng cùng Nam Nam nói qua, chị ấy nói có một số việc xảy ra hơn nữa ở lại trong trí nhớ không thể quên đi, là bởi vì đại não không muốn quên đi, trí nhớ tồn tại tất nhiên là có ý nghĩa tồn tại." Cố Hoài Tây lắc đầu than nhẹ. "Nam Nam thật là tình cảm, đây là ưu điểm của chị ấy, đương nhiên có thời điểm cũng có thể coi là khuyết điểm, anh rể, anh đừng để ý, dù sao trước chị ấy chỉ yêu một người, mối tình đầu, khó tránh khỏi ——"

Diệp Tích Thượng đem xe vững vàng dừng ở cửa Cố Gia, kịp thời cắt đứt cô. "Tiểu Tây."

"Hả?"

"Đến nhà."

". . . . . ."

Diệp Tích Thượng đưa Cố Hoài Tây trở về, lập tức lái ô-tô tiến về chỗ ở của Diệp Cẩm Niên. Cố Hoài Nam đang ra sức kìm lưng eo cho Diệp Cẩm Niên, mà bác sỹ của Diệp Cẩm Niên cũng ở bên cạnh nghiêm túc chỉ đạo.

Diệp Cẩm Niên bệnh cũ phát tác, đau đến đứng ngồi không yên, mới vừa rồi còn đau đến hấp khí cắn răng, Diệp Tích Thượng trở lại lập tức thu lại vẻ mặt. "Lão Trương, không sao, ông trở về trước đi."

"À? Như vậy sao được?" Cố Hoài Nam trừng mắt, thấy bác sỹ Trương đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, vội vội vàng vàng túm cánh tay của ông, tiểu thổ phỉ đoạt túi xuống. "Chú Trương, ngài không thể đi! Ba tôi không có tốt đâu!" Kể từ hôm Cảnh Thiên đi tới thành phố S thì vẫn không có trở về, Giang Thiệu sắp xếp cho bà trước một quán rượu gần chỗ ở của Diệp Tiểu An. Ban đầu bà muốn trở về khu phòng cũ của nhà họ Diệp xem một chút, Giang Thiệu cảm thấy vắng vẻ, không đồng ý, chỉ mang theo bà quay một vòng quanh chỗ đó.

Vậy mà Cảnh Thiên đến đó cũng không muốn đi, chọc cho hàng xóm cũ ở bên ngoài nhà đánh cờ liên tiếp ghé mắt. Cảnh Thiên vốn là người phụ nữ làm nghệ thuật, ở trong năm tháng trên người bà lắng đọng gì đó dùng hai chữ phong cách để hình dung. Giang Thiệu cùng các lão đầu bên trên ngồi trên tảng đá lớn ở dưới tàng cây, vừa hút thuốc vừa chán đến chết nhìn chăm chú Cảnh Thiên mất cả một buổi chiều.

Người phụ nữ này đứng ngược chiều ánh sáng, khẽ ngước đầu nhìn cửa sổ phòng cũ nhà họ Diệp, hình ảnh cảm giác hơi thê lương. Mặc dù Diệp Tiểu An cũng lấy nghề nghiệp hội họa, nhưng hơi thở nghệ thuật trên người cô kém hơn Cảnh Thiên, thậm chí ngay cả Cố Hoài Nam cũng kém hơn. May mà Giang Thiệu giác ngộ không có cao đối với nghệ thuật, anh lắc đầu một cái, hít một hơi thuốc lá, giẫm lên dập tắt.

Một bàn tay béo múp míp vỗ vỗ đầu vai Giang Thiệu, anh quay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa. Giang Thiệu nhớ người phụ nữ này, nghe Diệp Tích Thượng gọi bà là thím mập. Thím mập hiển nhiên cũng nhớ anh, cằm điểm hướng Cảnh Thiên, mang chút tìm tòi nghiên cứu hỏi: "Tiểu tử, người phụ nữ kia là ai thế? Tại sao lại nhìn chằm chằm cửa sổ phòng Tiểu Diệp nhà chúng tôi?"

"Tiểu Diệp nhà bà?" Giang Thiệu cười, mặt nhạo báng. Anh thông minh, sớm nhìn ra thím mập thèm thuồng đối với Diệp Tích Thượng —— đương nhiên là vì con gái nhà bà ta, cho nên theo thói quen hẳn đem Diệp Tích Thượng phân chia trong gia phả rồi.

Thím mập trừng mắt nhìn anh, Giang Thiệu mới nhàn nhã thong dong hát câu: "Trên đời chỉ có mẹ tốt, không có đứa bé mẹ kiếp giống như cọng cỏ."

Thím mập hếch mày, miệng há cùng mặt căng tròn. "Bà ta là mẹ của anh em nhà họ Diệp? Vậy cũng nên ở cùng với con trai người ta, cậu đi theo tính toán chuyện gì?"

"Không khéo, bởi vì tôi cũng phải tôn xưng vị phu nhân đó một tiếng ‘mẹ’."

Giang Thiệu một bộ cà lơ phất phơ, thím mập vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười hừ một tiếng, nào hiểu ý tứ của anh. "Cậu xem trọng Tiểu Diệp Tử nhà chúng tôi rồi à?"

"Tại sao Tiểu Diệp Tử thành nhà bà rồi hả? Thím mập, nhà bà không có con trai à?" Giang Thiệu lại cười.

"Tôi không có con tr