
đống tàn thuốc, lấy được non nửa điếu thuốc, đốt, đặt ở bên môi liều mạng hút, không cẩn thận ho khan sặc sụa.
Tiết Thần lấy lòng bàn tay che đậy mắt cùng cái trán, nửa ngày cũng không phát ra thanh âm nào nữa, an tĩnh, trầm mặc —— Diệp Tích Thượng ngồi đối diện anh, rõ ràng cảm nhận được cảm xúc bi ai cực kỳ khổng lồ tản ra từ trên người anh.
"Cậu. . . . . . Cứ thế yêu cô ấy?"
Tiết Thần truyền tới tiếng cười khẽ, "Nếu đổi thành Cố Hoài Nam, dưới tình huống này bảo cô ấy lại biến mất một lần nữa, tớ dám đánh cuộc chuyện đầu tiên cậu muốn làm chính là đi bắn bỏ Trần Nam Thừa."
Diệp Tích Thượng há miệng, lại chấp nhận ngậm miệng, một hồi lâu sau mới lạnh nhạt nói một câu: "Không nên nghĩ tình hình quá tệ, cho tới bây giờ quan hệ giữa Trần Nam Tầm và cô ấy cũng không phải bình thường, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không gây bất lợi cho cô ấy, coi như Kim Kim Nhất nghĩ không thông tìm cậu ta báo thù thì Trần Nam Tầm cũng không phải là quả thị mềm, còn có thể không bằng một cô gái?"
Tiết Thần cũng tự nói với mình như thế, nhưng làm sao có thể nói không lo lắng cho được.
Bên kia, Tiết Đông Lăng phái người đi thăm dò, vẫn luôn không có đầu mối có giá trị. Mỗi ngày Tiết Thần gần như đều sống trong sợ hãi, điện thoại mang theo cũng không rời khỏi người, chỉ sợ không nhận được điện thoại cũng sợ nhận được điện thoại. Anh sợ đầu kia ống nói sẽ truyền đến tin tức làm anh hoàn toàn hỏng mất, tỷ như một lúc nào đó chỗ nào đó phát hiện thi thể một cô gái trẻ tuổi. . . . . . Mỗi ngày trôi qua đều mang đến cho anh cảm giác hành hạ trên tinh thần vượt qua đau đớn thể xác, anh cảm thấy mình cũng sắp điên rồi. Mặc dù ở trước mặt mọi người nhìn anh không thấy thay đổi bao nhiêu, nhưng Diệp Tích Thượng biết cả người anh đều căng thẳng như dây cót, phàm là một chút áp lực bên ngoài sẽ đứt đoạn.
Mỗi ngày anh rời giường đều ôm kỳ vọng, lại bị thất vọng phá hủy mong đợi, trong lúc anh cảm thấy thất vọng đã từ từ biến thành tuyệt vọng thì Tiết Thành Triết mang theo một tin cùng một người tới.
Ngày đó Tiết Thần mới vừa vào cửa nhà thì Tiết Thành Triết gọi điện thoại tới.
"Đang ở đâu?"
"Nhà."
"Anh ở S thị rồi, chú ra ngoài uống một bữa với anh ba."
"Không đi."
Anh cự tuyệt thật nhanh, không có một chút do dự, Tiết Thành Triết cười. "Tiểu tử thúi, không muốn gặp cô gái của chú hả?"
Tiết Thần dừng lại động tác đi dép, "Anh nói. . . . . . Cái gì?"
"Đến đây đi, gặp mặt rồi nói."
Tiết Thành Triết báo một địa chỉ, trong chốc lát Tiết Thần đã xuất hiện, mặt nghiêm túc mà ánh mắt lại sáng trong, nhanh chóng bước chạy thẳng tới chỗ anh.
"Người đâu?"
"Người nào?" Tiết Thành Triết chợt nhíu mày.
"Tiết Thành Triết!" Tiết Thần trầm mặt xuống, lên tiếng cảnh cáo. "Chớ đem chuyện này ra đùa, em sẽ trở mặt."
"Mẹ kiếp, uổng công nuôi cậu, cô gái kia quan trọng với chú thế sao? Ngay cả anh trai cũng không nhận!" Tiết Thành Triết bĩu môi, vỗ anh hạ xuống, sau đó trước khi anh đánh trả thì hất cằm ý bảo bên trong gian phòng bao.
Trái tim Tiết Thần căng thẳng, không hề nghĩ ngợi đẩy cửa đi vào. "Kim Kim!"
Trong đầu anh đều là hình dáng của Dư Kim Kim, nhưng khi cửa bị đẩy ra, trong nhà nào có bóng dáng Dư Kim Kim? Chỉ có một người đàn ông đang ngồi ở ghế sa lon, hai chân tự tại gác trên bàn trà, một cánh tay khoác lên trên lưng sofa, một cái tay khác bưng tách cà phê thứ phẩm.
Người đàn ông tây trang màu trắng, tóc ngắn màu rám nắng chải dựng thẳng lên, tai phải rủ xuống một bông tai màu đen, con ngươi cụp xuống, mặt bị cái tách che hơn phân nửa, không nhìn thấy vẻ mặt, cả người lại tản ra khí chất.
Tiết Thần ngẩn ra, ngược lại nhìn về phía Tiết Thành Triết. Tiết Thành Triết nhún nhún vai, bảo anh tự hỏi.
Tiết Thần bước vào bên trong nhà, khóa chân mày, "Ngài là?"
Người đàn ông mắt điếc tai ngơ đối với câu hỏi của anh, để cà phê xuống mới chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt càn rỡ quan sát anh một lượt, không đáp mà hỏi ngược lại: "Cậu chính là Tiết Thần?"
Lúc này Tiết Thần mới thấy rõ người này.
Anh hai nhà họ Tiết chưa đến bốn mươi tuổi, mà người đàn ông trước mắt cũng chỉ hơi lớn hơn chút so với anh hai nhà họ Tiết. Trong suy nghĩ của Tiết Thần phản ứng đầu tiên chính là cha Dư Kim Kim, nhưng khi nhìn tuổi lại không giống, nếu như không phải, vậy anh ta là ai?
Anh không có lên tiếng, người đàn ông cũng không nói chuyện, chứa đựng nụ cười nhạt, rất có kiên nhẫn chờ anh mở miệng. Trong lòng Tiết Thần nhớ Dư Kim Kim, không có đoán, khẽ vuốt cằm. "Tôi là."
"Rất tốt." Người đàn ông đứng lên, đôi tay cắm ở túi quần đi tới trước mặt Tiết Thần, giằng co cùng anh ở khoảng cách gần, miệng cong lên. "Đoán được tôi là ai không?"
Tiết Thần lắc đầu, còn không đợi đặt câu hỏi, chỉ thấy người đàn ông ra tay cực nhanh cho anh một quyền.
Một quyền này đánh vào bụng dưới của anh, sức hung mãnh, nhanh như tia chớp, Tiết Thần thấy anh ta động thủ lại không kịp phản ứng đã bị một cái này.
Không có người đàn ông nào bị đòn nghiêm trọng ở bụng dưới mà còn có thể mặt không đổi sắc, đau nhức bén nhọn truyền đến, Tiết Thần cũng chảy mồ hôi, đợi qua cơn tứ