Insane
Cấu Kết

Cấu Kết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324634

Bình chọn: 9.00/10/463 lượt.

na cũng không ngu ngốc, cậu cũng chỉ là người bình thường, cũng không phải là tôi, lại đi tạo ra cái chuyện rắc rối như thế này."

Phòng bệnh chỉ có một mình Dư Anna, nghe thấy tiếng động ở cửa, nhìn thấy người đến, đầu lại quay đi. Nửa cánh tay trái của cô đã được bác sỹ xử lý qua, tay phải cũng bị ảnh hưởng nhưng không nghiêm trọng, bôi thuốc hồng hồng bóng bóng một khoảng, trên đùi hơi hồng, khiến cho da thịt vốn mềm mịn của Dư Anna người khác nhìn qua cực kỳ thương xót.

Trần Nam Thừa cẩn thận nâng cánh tay phải của cô lên kiểm tra, Dư Anna muốn rút tay về, nhưng hắn lại nắm chặt, quay đầu đi, mắt phiếm hồng. Trần Nam Thừa quay mặt cô lại, ngón tay cẩn thận vuốt ve.

"Đau không?"

"Có đau hay không, anh quan tâm sao? Tiếc là không hắt lên mặt em, nếu không cả khuôn mặt này đã bị hủy hết, không bao giờ cần đến sự quan tâm giả dối của anh, anh tránh xa ra."

Khóe môi Trần Nam Thừa khẽ cong, "Nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, cho dù em cam chịu bỏ anh, cũng không nỡ bỏ Gia Gia."

Dư Anna bực tức mím môi, không để ý đến anh nữa. Trần Nam Thừa dỗ cô mấy câu, nhưng không có kết quả, kéo cô lại rồi cúi đầu hôn. Đầu tiên Dư Anna giãy giụa, sau đó từ từ thuận theo, đáp lại.

Trần Nam Thừa biết, chiêu này luôn luôn hữu hiệu đối với cô.

Dư Anna khăng khăng đòi về nhà, Trần Nam Thừa hỏi qua ý kiến của bác sỹ rồi mới đồng ý.

Cố Hoài Nam trải qua kiểm tra cũng không lo ngại, lúc nào cũng có thể xuất viện. Giờ phút này, cô đang ngồi ở đại sảnh, bộ dạng vẫn ướt đẫm - nhếch nhác như trước, bên ngoài khoác áo vét nam, vẻ mặt không biểu tình nhìn dòng xe chạy, ngay cả Diệp Tích Thượng quay lại cũng không biết.

"Thử xem có vừa chân không?" Diệp Tích Thượng lấy từ trong hộp giầy ra một đôi giày xăng-̣đan màu trắng đưa cho cô.

Lúc này, Cố Hoài Nam mới lấy lại tinh thần, cầm đôi giầy lên nhìn. "Hình dáng tạm chấp nhận, gót giầy thấp như thế này, anh mua giầy cho con dâu hay là mua giầy cho mẹ chồng vậy?"

Diệp Tích Thượng đem quần áo mới phủ lên người cô, mặt không chút thay đổi. "Không muốn đi thì đi chân trần, anh cũng không có ý kiến."

Môi Cố Hoài Nam hơi cong lên, cô và Dư Kim Kim đều là người có vóc dáng cao gầy, nếu mang đôi giầy này đứng chung một chỗ với anh nhất định còn kém xa. Cô không muốn đi chung một chỗ với anh, cố ý đi nhanh trước mặt anh, ra đến cửa thì bị thứ gì nặng đụng vào, lùi về sau mấy bước, nên bị Diệp Tích Thượng chụp được. Cô định thần nhìn lại, là một đứa trẻ.

Trời sinh Trần gia tính tình bướng bỉnh, vừa ra khỏi thang máy liền chạy nhanh ra ngoài, trực tiếp đụng vào người Cố Hoài Nam, chính mình kêu “úi” một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất. Trần Nam Tầm đi theo phía sau, nhìn thấy hai người cũng hơi ngẩn người một chút, vội ôm Trần gia từ dưới đất lên. "Tiểu tử thúi, để xem con còn chạy nữa không! Còn không mau nói xin lỗi chị?"

"Chị, thật xin lỗi." Trần gia cũng chớp chớp mắt, sợ hãi nhìn Hoài Nam.

Cố Hoài Nam vốn không tức giận, vừa thấy Trần Nam Tầm mặt liền lạnh xuống, ôm hai bờ vai đánh giá quan hệ giữa hắn và đứa bé. "Đứa nhỏ này là con anh? Không nghĩ tới Tầm thiếu lại giống như ngựa đực, đứa bé cũng lớn như vậy."

Trần Nam Tầm không chút để ý. "Cô luôn không có chút để ý gì hết, ngựa đực cũng có điểm mạng của nó, ngay cả mầm mống cũng nhiều, khiến cô chế cười."

Cùng người đàn ông này so về vô sỉ thì Cố Hoài Nam thua. "Cảnh cáo anh, hãy cách xa Dư Kim Kim ra, đừng làm dơ bẩn chị em tôi, chị đây thấy ngứa mắt."

Trần Nam Tầm nhìn Diệp Tích Thượng ở phía sau lưng cô, ý vị sâu xa, cười châm biếm. "Người phụ nữ có liên quan đến tôi đã sớm dơ bẩn rồi, không dễ dàng rửa sạch."

"Anh — —"

Cố Hoài Nam không kiềm chế được, lại bị Diệp Tích Thượng kéo trở về, thoáng dùng sức nắm chặt cổ tay cô, Cố Hoài Nam dừng lại một chút, mới miễn cưỡng nuốt lời trở về.

"Ghê tởm." Cô hung hăng mắng Trần Nam Tầm, liếc mắt một cái, mũi giày xoay tròn đi tới.

Diệp Tích Thượng lạnh nhạt nhìn lại Trần Nam Tầm. "Tôi có thể hiểu rằng cậu đang hạ chiến thư với Tiết Thần không?"

"Không nghĩ tới lại có duyên như vậy, hai người phụ nữ này hiện tại lại rơi vào tay anh và phó đoàn trưởng rồi." Trần Nam Tầm nhún nhún vai, cũng không phủ nhận. "Diệp tiên sinh, có thể hỏi một câu được chứ, bây giờ quan hệ giữa anh và Cố Hoài Nam là thế nào?"

Thang máy lần nữa mở ra, Trần Nam Thừa ôm Dư Anna đi ra, xa xa nhìn thấy hai người, bước chân không tự chủ chậm lại.

Trong chốc lát, tầm mắt Diệp Tích Thượng và Trần Nam Thừa giằng co trên không trung, chậm rãi mở miệng nói với Trần Nam Tầm. "Quan hệ giữa tôi và Cố Hoài Nam không có gì đặc biệt, chẳng qua là tôi có khả năng khiến cô ấy chấp hành mệnh lệnh vô điều kiện mà thôi, mà cô ấy có thể muốn làm gì thì làm, muốn làm gì cũng mặc kệ . . . . . . Quan hệ đặc biệt bất bình đẳng."

Diệp Tích Thượng không dừng lại lâu, xoay người rời đi.

Trần Nam Tầm cau mày, Trần gia cũng như hắn nhướng mày lên. "Cậu, ngựa đực là có ý gì?"

Trần Nam Tầm hung hăng vỗ trán bé, "Lớn lên con sẽ biết!"

Khi Cố Hoài Nam về đến nhà cũng đã muộn rồi. Cô tắm rửa bằng nước nóng sau đó đi ra ngoài, Diệp Tí