XtGem Forum catalog
Cấu Kết

Cấu Kết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324823

Bình chọn: 10.00/10/482 lượt.

ư Kim Kim vừa khóc vừa mắng cô, lật mở túi xách tìm khăn giấy cầm máu giúp cô. "Trái tim cậu bị sứt mẻ sao? Tại sao lại hành hạ bản thân như vậy! Còn có ai đau lòng vì cậu nữa sao?"

"Cái áo cưới mà Dư Anna đang mặc, là do tớ thiết kế, Trần Nam Thừa nói rằng sau này mình sẽ mặc nó gả cho anh ta."

Đôi mắt Cố Hoài Nam khô khốc, không có chút dưỡng khí, ngược lại Dư Kim Kim ôm ngực thở dài thương xót, nước mắt không kìm được mà chảy xuống. Cô không nghĩ đến Trần Nam Thừa thế nhưng lại dùng áo cưới mà Cố Hoài Nam thiết kế đưa cho Dư Anna mặc.

"Súc sinh kia! Tớ sẽ đi lấy lại cái đó cho cậu! Cậu ở đây chờ tớ nhé!"

Đầu óc Dư Kim Kim bực bội vang lên 'ông ông', không kìm nén được phẫn nộ trong lòng mà chạy về hướng khách sạn, nhưng lúc này đây cô ngay cả cửa chính còn chưa vào đã bị Trần Nam Tầm mạnh mẽ lôi đi.

Sau khi ngừng lại một lúc, hai chúng tôi đã mất tin tức của Cố Hoài Nam. Hơn hai tháng sau, Cố Hoài Nam đột nhiên xuất hiện, ở lại nhà Dư Kim Kim một đêm, sáng hôm sau đã không thấy đâu, lần này, từ biệt là năm năm.

Dư Kim Kim gần như đã cho rằng cô thật sự chết ở bên ngoài rồi, thật may là cô quay về với vẻ mặt rạng rỡ, cho dù cô mang về một đống giấy cam kết, trái tim đã cứng rắn hơn, nước mắt cũng mới như ngày hôm qua, kiên cường như trước.

Mặc dù Cố Hoài Nam có tình cảm sâu nặng với Trần Nam Thừa, nhưng cũng không địch lại thái độ kiêu ngạo trong lòng cô. Cô sẽ không bộc lộ bộ mặt yếu đuối trước mặt bất cứ người nào, kể cả Dư Kim Kim.

Chỉ là Dư Kim Kim không biết, con người càng kiên cường, thì lại càng có khát vọng được sưởi ấm, mà loại sưởi ấm này cô cũng không có cách nào có được.

Giống như giờ phút này, trên người Diệp Tích Thượng truyền tới nguồn nhiệt nóng bỏng, thậm chí còn khiến Cố Hoài Nam nảy ra một ý nghĩ hoang đường: nếu thời gian dừng lại, làm cho cô lặng lẽ mà cũng gần như tham lam hưởng thụ cảm giác này, giống như cả thế giới chỉ có một cái chăn lớn như vậy, chỉ có ngực của anh rộng như vậy. Mà mình cô có được.

Cần cổ đột nhiên đau đớn làm thức tỉnh ý thức gần như đi vào cõi thần tiên của cô, Cố Hoài Nam theo bản năng kêu lên. "Diệp Tích Thượng! Anh cắn em làm gì! Đau chết mất!"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, mới phát giác chẳng biết từ lúc nào tay anh đã dời đến môi cô.

"Hư, nhỏ giọng một chút." Giọng nói của anh thật nhỏ, thật ra thì cũng chưa muốn thật sự ngăn cản cô.

"Nhỏ giọng cái quỷ gì! Anh đứng lên khỏi người em, nặng chết đi được!" Cố Hoài Nam quên lời cảnh cáo vừa rồi của anh, lại bắt đầu vặn vẹo người.

Diệp Tích Thượng hơi nâng thân thể lên, "Như vậy được chưa?"

Cố Hoài Nam dùng hết sức lực đẩy anh ra, nhưng người đàn ông này vẫn không dịch chuyển. "Không phải anh mới vừa làm Liễu Hạ Huệ sao? Tại sao lại bắt đầu giở trò lưu manh rồi hả?"

Diệp Tích Thượng bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, lại giống như không nhìn cô. Cố Hoài Nam vẫn thấy anh không nói lời nào, nhưng ánh mắt của anh lại cực kỳ nóng bỏng, mà lúc này đây với tư thế kết hợp ánh mắt của hai người, cô lại cảm thấy ánh mắt nghiêm nghị kia như đang ám chỉ điều gì đó.

Cố Hoài Nam thôi không giãy dụa nữa, giương cằm lên, nhẹ nhàng thổi hơi về phía môi anh, giọng nói trở nên cợt nhả. "Có phải trong lòng đang đấu tranh hay không? Đang suy nghĩ nên ăn hay không ăn? Dù sao về mặt pháp lý chúng ta đều có thể làm loại chuyện này, còn suy tính cái gì? Nói không dám, em tin, có phải anh không muốn nên có chút gượng ép, sẽ chỉ làm em hoài nghi anh có phải ‘nghẹn’ quá lâu rồi nên. . . . . . Trông khá mà không dùng được, vậy lỗi của em cũng quá lớn rồi."

Diệp Tích Thượng vốn đang cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài nên không đem những lời nói của cô để ở trong lòng, nhưng câu "Không dám" kia cùng với câu "Trông khá mà không dùng được" vẫn cứ chui vào lỗ tai của anh. Khóe miệng của anh giật giật, chợt phát hiện mình không biết trả lời như thế nào.

Nói không dám? Vậy không phải là đàn ông, lần đầu tiên nhảy dù từ trên cabin cách mấy ngàn mét anh còn nhảy được, vậy còn có chuyện gì không dám chứ?

Nói không muốn? Vậy càng không phải là đàn ông.

Cho dù tính tình của Diệp Tích Thượng có tốt hơn nữa, nhưng giờ phút này cũng có chút chấn động, dù cho anh biết Cố Hoài Nam cố ý. "Anh không phải ngại, cứ nói đi."

Cố Hoài Nam không nhận được câu trả lời, chỉ cười cười - khiêu khích - quyến rũ, bàn tay nhỏ bé chống cự trước ngực anh bỗng chuyển sang chậm rãi vuốt ve, chậm rì rì, đồng thời phả ra khí nóng dưới cần cổ anh. Chẳng qua là cô cố gắng lúc lâu, lại không thấy người đàn ông này có chút động tĩnh gì, tròng mắt híp lại, đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ yết hầu của anh.

Hành động rất nhỏ này lại giống như con mèo nhỏ đưa móng vuốt ra quấy nhiễu tim anh.

"Cố Hoài Nam."

"Hả?"

"Chơi đùa thì được, nhưng nên có chừng mực."

Cố Hoài Nam cười khẽ, "Không có chừng mực thì thế nào?" Dứt lời, lại liếm yết hầu của anh lần nữa. Mặc dù nhịp tim anh đập đã khác trước, nhưng tần suất hô hấp của anh cũng không thay đổi, đúng là người đàn ông có định lực rất khá.

Khi bàn tay bé nhỏ đang di động trên ngực anh từ từ di chuyển xuống dướ