Duck hunt
Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323984

Bình chọn: 8.00/10/398 lượt.

ới em một thời, nhưng nếu em cứ sống mãi trong quá khứ không chị bước ra, em sẽ vĩnh viễn không thể có được cuộc sống như em mong muốn được!”

Tôi không phản bác câu nào, cảm thấy không khí như ngưng đọng, vì thế cố ý phá tan không gian khó thở này mà trêu ghẹo “Phương Mẫn, tên tiểu tử kia nói thích em không phải do chị vẽ đường cho cậu ta chứ, haha!”

“Nếu vậy thì sao? Tịch Ngôn, em có đồng ý thử không, cũng chính là cho bản thân một cơ hội không được sao? Phương Mẫ ngừng tay, chăm chú nhìn tôi, tôi không thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy, vội nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, tôi hít một hơi thật nhanh, hỏi ngược lại Phương Mẫn “Có phải… Nghiêm Diệu đã trở lại không?”

“Ba” một tiếng, chiếc đĩa rời khỏi tay Phương Mẫn rơi xuống bồn rửa bát, va vào mấy chiếc bát bên trong tạo nên âm thanh va đạp thanh thúy.

Tim tôi như chùng xuống.

Tôi không thấy trong mắt Phương Mẫn chợt lóe lên sự kinh hoảng rồi nhanh chóng biến mất.

Quả nhiên, tôi đã không nhìn nhầm, người hôm đó chính là Nghiêm Diệu.

“… Tịch Ngôn, cuộc đời của em sau này còn dài, em còn có cuộc sống của bản thân mình, mọi chuyện lúc trước đã kết thúc, không còn một chút liên quan nào nữa, em nên thoát khỏi cái bóng đen ấy đi!” Cuối cùng Phương Mẫn dứt khoát nói “Cậu ta đã rời khỏi cuộc sống của em rồi, em và Nghiêm Diệu đã không còn gì nữa!!!”

Tôi chua xót cười, lắc đầu.

“Phương Mẫn, chị biết rõ mà, em và Nghiêm Diệu… quan hệ vẫn không rõ ràng, vĩnh viễn là như vậy!!!”

“Tịch Ngôn…”

Vĩnh viễn, những chuyện giữa chúng tôi, vĩnh viễn không thể chấm dứt, đó là điều mà nhiều năm rồi tôi mới hiểu, cho dù có bao nhiêu người xung quanh tôi đi chăng nữa, hai chữ ‘Nghiêm Diệu’ ấy, mặc kệ tôi tìm mọi cách bài xích nó, tìm mọi cách quên đi, cuối cùng, cho dù không hề nói với tôi câu nào, Nghiêm Diệu cũng có thể làm cho cuộc sống của tôi đảo lộn.

Cơn lốc vận mệnh đã sắp đặt trước mọi chuyện cho chúng tôi, cho dù tôi dùng cách nào để trốn tránh, tự lừa mình dối người thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng, chúng tôi cũng sẽ bị kéo vào cái vòng xoáy ấy, không thể thoát ra được.

Ngày nghỉ lễ cũng gần tới, một tin tức làm cho khu phố chúng tôi ở trở nên náo loạn, một tập đoàn lớn khai trương một siêu thị, nghe nói đó là một tập đoàn đa quốc gia. Bọn họ tri ân khách hàng nên làm một đại lễ, phó thị trưởng sẽ đến tận đây cắt băng khánh thành.

Trước ngày nghỉ lễ ba ngày, mấy tin tức này đã khiến mọi người xôn xao. Vì tránh những chuyện không tốt xảy ra, chính phủ đề nghị lực lượng cảnh sát đến làm công tác an ninh, tôi và Hiệp Thịnh phân làm ở khu B, cách siêu thị sắp khai trương một dãy phố.

Đương nhiên rồi, phó thị trưởng đại giá quang lâm, người đến xem đã đến mức cao điểm, lực lượng cảnh sát cũng không đủ, chúng tôi đành phải một bên gọi trợ giúp, một bên cố gắng duy trì an ninh với đám người hỗn loạn này, nhưng đám đông chật chội, giao thông ngày càng bế tắc, bởi vì vô số ánh mắt đều đang chờ xem màn đại lễ này.

“Dì!” Không ngờ, trong đám đông tôi lại gặp Phương Mẫn cùng Tiểu Tự và Tiểu Đao.

“Phương Mẫn!” Tôi giúp cô ấy đỡ lấy Tiểu Đao.

“Tại sao ở đây có thể đông vậy chứ, còn nói nhân dịp nghỉ tân hôn đưa hai đứa nhỏ đến đây xem đại lế khai trương này!” Phương Mẫn đầy vẻ mệt mỏi, không quên nghiêng người tránh khỏi đám đông va phải Tiểu Tự, một bên lau lau mồ hôi trên trán “Nhiều người như vậy, muốn về cũng khó!”

“Lên xe trước đi!” Hiệp Thịnh chạy lại chỗ tôi, bế Tiểu Đao, chỉ vào chiếc xe cảnh sát bên cạnh.

“Được. đợi lát nữa kết thúc màn mở màn, đám đông rời khỏi đây, lúc ấy chúng ta về cũng được!” Bởi vì chúng tôi vẫn đang trong giờ làm, tôi cùng hết cách, đành dẫn Phương Mẫn vào xe cảnh sát.

Ngay lúc trán đầy mồ hôi, an tâm một chút, phía trước, trên khan đài, giọng người chủ trì lễ khánh thành vang lên “Bây giờ, mời giám đốc siêu thị Hạ Khiên Dục tiên sinh, xin mời Hạ tổng!” Vừa dứt lời, một thanh nhiên cao gầy, một thân âu phục, biểu tình khiêm tốn, rất trẻ để cái tên đứng bên hai chữ chủ tich.

Phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi, tôi xoay người, túi xách trên tay Phương Mẫn rơi xuống đất từ túc nào, bên trong, một chiếc bình đựng thứ gì đó rơi xuống mặt đường vỡ tan, chất lỏng chảy ra.

Giờ phút này, tiếng vỗ tay bao trùm khán đài, đám đông bao vây siêu thị, che khuất gương mặt đang trở nên trắng bệch của Phương Mẫn.

Màn khai mạc nhanh chóng qua đi, đám đông trên đường mắt đầu tản ra, trên đường đã bớt xe cộ đi lại, Phương Mẫn cố gắng nhặt lại mấy mảnh vỡ, Hiệp Thịnh có chút đăm chiêu đẩy bả vai tôi, hướng đến chỗ Phương Mẫn.

Ngay cả cậu ta cũng nhìn ra vấn đề sao?

“Phương Mẫn, đã vỡ rồi, đừng cố nhặt lại làm gì, sang bên này trước đã!” Tôi nâng cô ấy dậy, cô ấy gần như đã thất hồn lạc phách, một lúc mới gật gật đầu, lúc này Tiểu Tự không biết Phương Mẫn đang có chuyện lại bắt đầu kêu la muốn đến khán đài.

Tôi vừa vỗ về Tiểu Tự, vừa đỡ Phương Mẫn đứng lên “Phương Mẫn… Nếu không chị không khỏe, em gọi Tả Lăng đến đón chị về nhé!”

“Không… Không cần đâu… Hôm qua anh ấy trực ca đêm, rất mệt mỏi, bây giờ vẫn ở cục cảnh sát, đừng làm anh ấy lo l