Old school Swatch Watches
Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324014

Bình chọn: 7.5.00/10/401 lượt.

như xỉa xói tôi vậy chứ?

“Chị định làm gì? Tôi dù sao cũng là bệnh nhân đấy nhé!” Nhìn thấy tôi làm bộ định đánh cậu ta, Hiệp Thịnh cuối cùng cũng cảm thấy lo lắng “Lộ Tịch Ngôn, chị trăm ngàn lần bình tĩnh lại!”

“Nếu cậu lại tiếp tục nói trăng nói cuội, tôi cũng không dám cam đoan!” Tôi căm hận nói, đem một nửa quả táo nhét vào tay cậu ta “Tự mình ăn đi, tôi sẽ không dọa cậu nữa!”

“Một chút hương vị con gái gì cả, khó trách chị không thể gả cho ai!” Hiệp Thịnh nói nhỏ, cắn một miếng táo vào miệng.

Tôi nắm chặt tay, cố gắng nhẫn nhịn cậu ta.

“Này, Tịch Ngôn, cho tôi xin cốc nước, tôi khát nước!” Cậu ta ra lệnh cho tôi cũng thuần thục đến mức này rồi.

Tôi thở dài, chẳng còn cách nào, tôi nhận mệnh đi rót nước, ai kêu tôi nợ cậu ta một ân tình, sớm biết trước sẽ như vậy, tôi tình nguyện người nằm dưới gầm container là chính mình.

“Đây!”

Hiệp Thịnh nhận cốc nước, nhập một ngụm, miệng vẫn không chịu ngồi yên “Đúng rồi, Lộ Tịch Ngôn, khi nào tôi xuất viện, chị phải mời “Lính cứu hỏa danh dự” của chị là tôi ăn một bữa cơm đấy!”

“Lính cứu hỏa danh dự?” Cậu ta làm loạn cái gì vậy chứ.

“Không phải sao? Mỗi lần đều là tôi giúp chị tránh tai nạn, quả thực đã trở thành lính cứu hỏa của chị rồi!” Hiệp Thịnh nói như thể đó là chuyện đương nhiên vậy.

Tôi ngoài cười nhưng bên trong lãnh cảm nhìn cậu ta “Xin hỏi tôi có cần tặng cho cậu huân chương không vậy?”

“Chuyện đấy khỏi đi, về sau chỉ cần thái độ của chị đối với bổn thiếu gia khiêm tốn một chút là được rồi, à đúng rồi, giống như người vợ Nhật Bản thường nói “Lão gia người đã về rồi!” “Lão gia người vất vả quá rồi!” “Lão gia…”

Được, tốt lắm, cậu thực sự vẫn ngựa quen đường cũ mà thôi. Rất tốt!!!

“Đại khái chỉ cần như thế thôi, nếu… Từ từ, chị làm gì vậy… Á, Lộ Tịch Ngôn, tôi là bệnh nhân đấy, buông tay… Buông tay…”

“Lính cứu hỏa danh dự, cậu đang có cơ hội giúp tôi dập lửa đấy!”

“Bác sĩ, bác sĩ, có người mưu sát bệnh nhân!!!”

“Câm miệng, đồ biến thái!!!” Ba ngày sau đó, Hiệp Thịnh xuất viện, đúng lúc vợ chồng Tả Lăng đi tuần trăng mật trở về, gọi điện nói muốn tụ tập ăn một bữa cơm, còn bảo tôi mang theo tên mặt dày vô liêm sỉ này theo cùng…

Lâu không được gặp lại hai đứa nhỏ, hai đứa đi theo ba mẹ chúng du lịch trăng mật mới về, Tiểu Tự giống như lại béo lên, dáng đi lúc la lúc lắc chạy đến ôm tôi, tôi dang tay đón nó bế lên, Hiệp Thịnh bên cạnh lại nhanh chóng dùng lợi thế tay dài của cậu ta đón lấy nó, đặt lên cổ, Tiểu Tự còn cao hứng ở trên cổ Hiệp Thịnh khoa chân múa tay, mặt đầy vẻ vui sướng.

“Cậu thả Tiểu Tự xuống đi!”

“Không liên quan đến chị, phụ nữ có tuổi vốn không nên ghen tị với trẻ con như vậy!” Hiệp Thịnh cố ý nhún nhảy để Tiểu Tự tóm chặt lấy đầu cậu ta.

“Hiệp Thịnh!”

“Ghen tị…!” Lúc này cả hai đứa nhỏ cũng học theo cậu ta, tôi vừa tức giận vừa buồn cười nhìn hai người một lớn một nhỏ này, Phương Mẫn đi đến gần vỗ vai tôi “Không sao, Tả Lăng vẫn thường đùa nghịch với nó như vậy!”

“Dì!” Tiểu Đao mặc váy công chúa cũng chạy đến chỗ tôi, tôi vừa ôm lấy nó, Tiểu Tự kia lập tức mất vui “Con cũng muốn được dì ôm!”

“Aiz… Tiểu tử thối, lớn như vậy còn gào thét đòi dì ôm, đúng là ngốc nghếch!”

“Con không cần ôm nưa!” Tiểu Tự lập tức hếch khuôn mặt tròn đầy. làm dáng kênh kiệu ở trên vai Hiệp Thịnh.

Tôi ôm lấy Tiểu Đao, không quên nhắc Hiệp Thịnh “Hiệp Thịnh, cậu cẩn thận một chút!”

Tả Lăng cũng đi ra, trên người còn mặc tạp dề “Được rồi, vào ăn cơm thôi!”

Nhìn Tả Lăng rất ra dáng nội trợ, tôi không nhịn được cười ra tiếng “Tả Lăng, ngoài chuyện cầm sung, anh còn có tiềm năng làm người nội trợ gia đình đấy!”

Tả Lăng đỏ mặt, Hiệp Thịnh lập tức nhảy đến trước mặt chúng tôi “Lộ Tịch Ngôn, chị tiến bộ một chút được không, hiện nay đầu bếp nổi tiếng nhất trên thế giới là đàn ông đấy!”

Tôi lườm cậu ta một cái “Mặc kệ, không phải đàn ông cũng còn sót lại kẻ biến thái như cậu hay sao?”

“Ôi chao! Lộ Tịch Ngôn!”

“Đồ biến thái, biến thái!” Tiểu tự bắt chước rất nhanh. Mọi người cười vui vẻ.

Có thêm tên Hiệp Thịnh dở hơi mà bữa cơm đạm bạc cũng trở nên vui vẻ hòa thuận, sau khi ăn xong, tôi cùng Phương Mẫn dọn bàn ăn rồi rửa bát, những người khác đều ra phòng khách nghe nhạc, lâu lâu còn nghe thấy tiếng Hiệp Thịnh với Tiểu Tự tranh cãi ầm ĩ.

Tôi ngao ngán lắc đầu, đưa chiếc bát đã rửa sạch cho Phương Mẫn “Phương Mẫn, em thật không nhìn ra Tả Lăng lại có tay nghề như vậy, em rất hâm mộ chị nha!” Người bề ngoài nhìn kiên cường như Tả Lăng thì ra cũng có những lúc như vậy.

Phương Mẫn mím môi cười, vẻ mặt hạnh phúc.

“Thật ra không cần hâm mộ chị, em xem, em cũng đã có rồi!” Nói xong, cô ấy nhìn tôi chỉ ra ngoài phòng khách.

Sau đó không chút để ý nói câu “Hiệp Thịnh cũng là một người đàn ông tốt!”

Ai cũng có thể nhận ra hàm ý trong câu nói của Phương Mẫn, nhưng tôi vẫn trầm mặc không nói.

“Tịch Ngôn, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, nó không phụ thuộc vào người nhà, bạn bè mà là tự bản thân mình quyết định. Trên thế giới này không có chuyện thiếu vắng một người nào đó mà không sống nổi, đương nhiên, Nghiêm Diệu đã từng gắn bó v