
mẹ.
Mẹ cùng với hai đứa nhỏ kia không gặp nhau được một tháng, tôi đang định đứng lên, nhưng mẹ với hai đưa nhỏ kia quấn quýt như lâu lắm không được gặp vậy, vậy mà mẹ tôi còn nói bà không có ý định gì với chúng.
Đảo mắt cuối cùng cũng đến cuối tuần, hai đứa nhỏ kia làm hoa đồng, tôi làm phù dâu tất nhiên không thể nổi bật hơn cô dâu Phương Mẫn nhà người ta, ăn uống qua loa một chút liền đi ra cửa khách sạn đón khách đến dự, Phương Mẫn hôm nay vô cùng xinh đẹp, người ta vẫn thường nói phụ nữ đẹp nhất là khi mặc váy cưới, những lời này quả nhiên không hề sai, chỉ là tôi không nghĩ đến chuyện giữa đám đông lại gặp được Hiệp Thịnh.
Cậu ta đứng yên không bước nửa bước chân, tuy rằng tôi rất tò mò tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây, nhưng tôi thật sự không nhàn rỗi để quan tâm đến chuyện của cậu ta, người nào đó nhíu mày nhìn tôi, lại nhàn nhã đi vào đại sảnh, nhìn cậu ta vui cười như vậy có thể xác định đến đây không phải chỉ ăn tiệc cưới.
Không ngờ rằng, khi hôn lễ chuẩn bị bắt đầu, tôi nhìn thấy Tả Lăng cùng Hiệp Thịnh đứng một góc, xem ra nói chuyện rất chăm chú. Tôi lại cho rằng giữa hai người bọn họ không hề có một điểm chung nào, thật không hiểu bọn họ đang nói về cái gì nữa.
“Có phải Hiệp Thịnh rất đẹp trai không?” Phương Mẫn vỗ vỗ bả vai tôi, khuôn mặt biểu hiện rất mờ ám.
“Cái gì? Tả Lăng biết cậu ta sao?”
“Em không biết sao?” Phương Mẫn nhìn tôi, giống như giật mình “Hiệp Thịnh là con trai thủ trưởng trước đây của Tả Lăng!”
Thủ trưởng cũ của Tả Lăng, không phải được mệnh danh là “Thiết huyết tướng quân” mà sau này được điều đi làm cục trưởng cục cảnh sát tỉnh Thính Hiệp hay sao?
Con người nghiêm túc, chiến công huy hoàng kia lại bà ba của Hiệp Thịnh?
Tôi đúng là nhìn nhầm cậu ta rồi, không phải Hiệp Thịnh và Tả Lăng không có điểm chung nào, chính là Hiệp Thịnh cùng bố cậu ta mới không có điểm chung.
“Chị chắc chắn cậu ta không phải con nuôi chứ?” Tôi không khỏi bất ngờ hỏi Phương Mẫn.
Phương Mẫn vỗ bả vai tôi cười cười “Em khẳng định có hiểu lầm gì về cậu ấy rồi, đừng nhìn cậu ấy bình thường cà lơ phất phơ, nhưng chỉ cần cậu ấy nghiêm túc sẽ khiến người ta phải nhìn với con mắt khác đấy, năng lực không hề thua chém bố mình đâu!”
“Thật sao?” Cứ cho có chút đúng như vậy đi, nhưng không hiểu tại sao tôi vẫn cảm thấy Phương Mẫn nói hơi khoa trương rồi.
“Năng lực của cậu ấy rất tốt, nhưng hình tưởng của cậu ấy trong mắt người khác quả thật rất giống loại hoa hoa công tử chơi bời lêu lổng.”
Phương Mẫn cười lớn một tiếng “Nói đến chuyện ấy, khi cậu ấy còn học đại học, theo đuổi một nữ sinh, ở trước phòng cô ta ca hát, còn bị hắt một bát bước vào mặt, kinh động cả trường! Khi ấy, cậu ta thường đến cục cảnh sát làm chân sai vặt, về việc cậu ta học việc ở cục, mấy người trong ngành đều biết, chẳng lẽ em thật sự không biết!”
“Đang nói đến tôi sao?” Sau lưng bỗng nhiên có tiếng nói, tôi và Phương Mẫn bị dọa đồng thời nhảy dựng lên, xoay người, haiz, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Tên đang cợt nhả trước mặt chúng tôi đây không phải là nhân vật chính chúng tôi đang bàn tán hay sao?
“Phương Mẫ, chúc mừng chị nhé!” Hiệp Thịnh một bên bày ra bộ mặt lấy lòng “Cám ơn chị mời tôi đến ăn tiệc!”
Cái gì chứ, cậu ta.
“Tiểu tử thối nhà cậu, bố của cậu cuối cùng cũng tới rồi kìa!”
“Ông ấy cũng đến sao? Thật đúng là nể tình, thật sự là biết cách phá hoại tâm trạng của người khác!” Hiệp Thịnh nói nhỏ vài câu, bĩu môi, vẻ mặt rất bất mãn, tôi không hề bỏ qua một câu, phá hoại tâm trạng? Cậu ta hình dung sự xuất hiện của bố mình như vậy?
Lúc này, âm nhạc bỗng vang lên, Phương Mẫn vội vàng tìm kiếm hình bóng Tả Lăng trong đám đông, tôi cũng phải chuẩn bị, trừng mắt liếc cái tên Hiệp Thịnh chướng mắt một cái, Phương Mẫn thấy vậy buông bàn tay trên vai tôi ra, cười khổ.
Hai đứa nhỏ kia cũng đến đây, Tiểu Tự thân mình tròn vo đứng ở hành lang, không thoải mái nhìn đông ngó tây, mẹ tôi kiên nhẫn khuyên bảo nó, Tiểu Đao lại nhu thuận đứng một bên, không quên cười nhạo em trao mập mạp của mình.
Mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, tiếng nhạc vang lên, không gian trở nên yên tĩnh, phía cuối thảm đỏ chính là phúc đường, những người yêu nhau, dắt tay nhau vào trong đó, không cần biết có khó khăn trở ngại gì, cô cần biết bần cùng hay ốm đau, thề vĩnh viễn nắm tay nhau cho đến cuối cuộc đời.
Nắm tay nhau, cho đến khi đầu bạc.
Tôi nghĩ giờ khắc ấy, không có câu nói kia phụ nữ sẽ không cảm động, nếu những cô gái bình thường đều là cô bé lọ lem, như vậy hôn lễ chính là nơi cô bé ấy lột xác thành công chúa.
Đáng tiếc rằng, cô bé lọ lem, cả đời cũng không có cơ hội biến thành nàng công chúa.
Một lát sau, người chủ trì hôn lễ ở trên bục bắt đầu trêu chọc đôi vợ chồng mới cưới, tôi cuối cùng nhàn nhã đi xuống dưới, nhìn đám đông náo nhiệt, người người tươi cười, rất nhiều bộ dạng, tôi chua sót cười, tìm một chỗ ngồi trong góc, lẳng lặng nhìn ánh hào quang xung quanh hai người trên bục.
“Hâm mộ sao?” Bên cạnh có người trêu chọc tôi.
Không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
“Nếu mỗi lần tôi đến dự đám cưới đều hâm mộ, vậy