
mồ hôi của anh.
Tôi vốn nghĩ cuối cùng đã chấm dứt, anh lại không dễ dàng buông tha tôi như vậy, ngay cả chút tôn nghiêm cuối của tôi anh cũng muốn cướp đi, Nghiêm Diệu ôm lấy eo tôi, hạ thân vẫn tiếp tục ra vào, có điều đứt quãng.
Tư thế như vậy làm tôi không thể kiềm chế được cảm giác khác thường, cơ thể tôi tê dại run run như bị tra tấn, từng lần đâm vào ngắt quãng của anh khiến cho cảm giác ấy chồng chất lại, mỗi lần anh rút ra lại cảm giác hụt hẫng, cảm giác hụt hẫng còn chưa được hai giây đã bị anh tiếp tục đi vào.
Dây dưa bằng cách này khiến đôi cảm thấy như sắp phát điên.
Rốt cuộc tôi cũng khuất phục, âm thanh kêu khóc lan toả trong không gian, chính tôi cũng cảm thấy âm thanh này rất xa lạ, nó lượn lờ xung quanh tôi, đúng là âm thanh cầu xin của tôi. Tôi kinh ngạc nhìn xuống phía dưới, một giọt nước rơi xuống tay tôi, Nghiêm Diệu thở gấp, đáy mắt là một mảng đen sâu thẳm. Anh dừng lại, bàn tay ôm tôi buông ra, trong đầu tôi là sự trống rỗng, hai tay tôi lại ôm sát cổ anh, cuốn lấy cơ thể anh, run rẩy nói vào tai anh.
“Nghiêm Diệu, tôi hận anh, tôi hận anh!” “Lộ Tịch Ngôn, anh yêu em…”
“Anh yêu em, Tịch Ngôn!”
Hai khuôn mặt không ngừng vụt qua trước mắt tôi, cứ thay nhau ẩn hiện như vậy.
“Lộ Tịch Ngôn, Lộ Tịch Ngôn….”
Đây là địa ngục, cũng là thiên đường, vừa có ma, lại có Phật!
Khi tôi mở mắt ra, ánh sáng bên ngoài khiến tôi choáng váng, theo bản năng dùng tay che mắt để dần thích ứng, không gian là một mảnh yên tĩnh lạnh lùng.
Sự trống trải khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi vừa cử động nhẹ một cái toàn thân đã bắt đầu đau nhức, như cách nhắc nhở tàn nhẫn về đêm điên cuồng vừa qua, còn bị anh đoạt đi tôn nghiêm.
Tôi dồn toàn sức chống tay dậy, cuối cùng cũng ngồi dậy được.
Ngồi thẳng thân mình, tôi cảm giác được toàn thân nhớp nháp cùng với mùi nhục dục tanh hôi!
Tôi không để ý cơ thể đau nhức như nào, lảo đảo chạy về phía phòng tắm, run run mở vòi sen, dòng ấm chảy xuống cơ thể lạnh băng của tôi càng làm cho lòng tôi thêm đau đớn.
Tôi bắt đầu không chống đỡ nổi nữa, dựa vào bức tường chậm rãi trượt xuống, dòng nước vẫn không ngừng chảy khắp người tôi, tôi cố gắng thở đều, cuối cùng lại biến thành tiếng khóc nức nở, một chút âm thanh trong miệng trào ra, càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang xa…
Tôi dụi đầu vào hai đầu gối, khóc càng ngày càng lớn, tiếng khóc hoà với tiếng nước chảy khiến sự lạnh lẽo trong căn phòng bắt đầu trở nên thê lương.
Cho đến khi nước lạnh ngắt, cơ thể tôi bị tôi dùng sức chà sát mà nổi ban đỏ khiến chính tôi cũng thấy sợ hãi, tôi mới chịu mặc quần áo hôm qua để trong phòng tắm vào người, đờ đẫn đi ra ngoài.
Trong phòng còn một người nữa, chính là cô gái mang vẻ mặt ngây ngô kia.
Lúc này, khuôn mặt non nớt của cô ta lại lộ ra vẻ thâm trầm khó hiểu.
Tôi cười buồn bã, thì ra, người ngây ngô chính là tôi.
“Anh ta đâu?” Tôi không thể cứ đứng im chịu trói như vậy được.
“Buổi chiều lão đại họp xong sẽ về đây.” Cô ta trả lời một cách rập khuôn, giọng nói không còn sự nhiệt tình của ngày hôm qua mà chỉ có sự lạnh lùng.
Tôi ngồi xuống không nói câu nào, biết rõ cô ra cũng chỉ trả lời đến thế là cùng, hỏi nhiều cũng sẽ chẳng biết thêm điều gì, bây giờ tôi không phải đang là con rối trong tay Nghiêm Diệu hay sao, bây giờ, tôi còn có lợi thế gì, đứng trên lập trường nào mà chống lại anh? Là tôi suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, lại đi xem nhẹ ác ma hung ác là anh.
Mà tiếp theo, tôi có khả năng sẽ mất đi thứ mà năm năm nay cố gắng giữ gìn – Tự do!
Tôi ngồi trong phòng dưới sự giám sát của cô gái kia, im lặng một lúc cũng đến chiều tối, cuối cùng người mà tôi đợi cũng trở về.
“Tôi mất tích không lý do, phía cảnh sát nhất định sẽ phái người đi tìm tôi!” Tôi chỉ có khả năng đoán chuyện này, đây cũng là con đường duy nhất của tôi.
Nghiêm Diệu thoải mái cởi cúc áo ở cổ tay, đưa mắt nhìn tôi, giống như đã biết trước được tôi sẽ nói thế này, anh trả lời một cách rõ ràng rành mạch “Tôi có cách khiến em bị điều đi công tác tất nhiên cũng sẽ có cách khiến cho em biến mất sạch sẽ!”
Cơ thể tôi bắt đầu run lẩy bẩy, khiến cho tôi bị điều đi công tác?
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, Nghiêm Diệu quay hẳn sang đối diện với tôi, khoé miệng đầy tà ý khẽ nhếch lên “Lộ Tịch Ngôn, tiền là một thứ rất kỳ diệu, nó có thể huỷ diệt tất cả, cũng có thể đem đến cho em tất cả!!!”
“Nghiêm Diệu… Anh rốt cuộc muốn thế nào? Không phải anh muốn báo thù sao? Tội gì phải ép buộc những người khác?”
“Ah, đúng là bị em nhìn ra… Không phải là tôi muốn báo thù sao ư?” Trào phúng nhìn tôi, Nghiêm Diệu vỗ vỗ vào vị trí bên người anh “Lại đây!”
Tôi đứng im bất động, gắt gao cắn môi “Nghiêm Diệu, tôi đến chết cũng sẽ không chịu khuất phục anh!”
Nghiêm Diệu cười khinh miệt, những đường nét hoàn hảo trên gương mặt anh lúc này toát lên vẻ dữ tợn, lời nói nửa thật nửa giả “Vậy em chết đi thì sao!”
Tôi nhíu mi nhìn anh.
“Tôi sẽ cho em kết quả như em mong muốn, ngày mai, trên thế giới này sẽ không còn người tên “Lộ Tịch Ngôn” nữa!”
Nhìn thấy phản ứng của tôi, Nghiêm Diệu từ từ đi đến nắm lấ