Old school Swatch Watches
Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323383

Bình chọn: 7.00/10/338 lượt.

thể nào hiểu nổi. Rất nhanh sau đó, cơn buồn ngủ tập kích tôi, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, tôi từng mong muốn được như lúc này, chỉ cần hai người nằm bên nhau trong đêm động lạnh lẽo là tốt rồi. Dù sao cũng có cảm giác ấm áp!!!

Khi tôi tỉnh lại, phần giường bên cạnh đã lạnh lẽo, mấy ngày nay đều như vậy, anh đi từ rất sớm, khi trở về đều là bộ dạng mệt mỏi quá độ.

Tôi nhanh chóng rửa mặt, đi đến ban công, đưa mắt nhìn về phía xa, từng nhánh cây ngọn cỏ ở đây đối với tôi vô cùng quen thuộc, thậm chí tôi còn nhận thấy chúng không hề có chút thay đổi. Giờ phút này nhìn thấy chúng, trong lòng tôi không khỏi dâng lên cảm giác đau đớn tận tâm can, chính ở bãi cỏ xanh phía trước kia, đã từng có người dùng máu tươi của chính mình nhuộm đỏ.

Lý Thấm, chị đang ở thiên đường đúng không?

Nhìn xung quanh một lượt, những chi tiết nhỏ ở xung quanh đều không thay đổi, giống hệt như thù hận giữa hai chúng tôi, có muốn thay đổi cũng không thể được. Tôi chậm rãi ngẩng đầu, đưa mắt về bờ vực thẳm phía xa, không tự chủ được mà lùi lại một bước.

Lộ Tịch Ngôn, mày nhất định phải nhớ kỹ, mày mà cảnh sát, là người tiếp tục công việc mà Lộ Tịch Duy chưa làm được. Không được do dự, không được sợ hãi, chỉ cần thực hiện theo đúng kế hoạch đã định, ánh mặt trời sẽ buông xuống nhanh thôi.

Cứ như vậy chờ đợi… Cho đến khi…..

Nhìn mầy người giúp việc đem hành lý vào phòng khách, Nghiêm Diệu nãy giờ vẫn ngồi trên sô pha, một câu cũng không nói, tôi đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn bọn họ ra ra vào vào,nhướn mày nói giọng mỉa mai “Xem ra anh định ở đây thật, đúng là nhàn nhã!!!”

Nghiêm Diệu không hề giận, thâm chí còn cười với tôi “Tất nhiên rồi, hy vọng em cũng thích, đúng rồi, ở nơi đây nhớ lại những chuyện đã xảy ra, chắc là rất vui vẻ!!”

Tôi vẫn nở nụ cười, đúng vậy, rất vui vẻ, rất vui vẻ.

Ngay cả bộ dáng mệt mỏi vài hôm trước cũng đã biến mất, điều này cho tôi thấy rõ ràng, việc chạy trốn của tôi chẳng ảnh hưởng gì đến gian hệ “Đồng cam cộng khổ” năm năm của bọn họ.

Thấy tôi chỉ đứng một bên cười lạnh chẳng nói lời nào, Nghiêm Diệu chủ động đứng dậy bật máy nghe nhạc “Em sẽ rất ngạc nhiên nếu biết lý do vì sao tôi lại có thể an nhàn như bây giờ!”

Tôi trầm mặc nhắm mắt, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc đây có phải là một cái bẫy anh giăng ra, hay là một số việc trong lúc tôi biến mất đã thay đổi, câu nói hàm ý kia của anh khiến tôi không khỏi cảm thấy hoang mang, tâm trạng lập tức trở nên tồi tệ theo.

Trước mặt, Nghiêm Diệu dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh nở cười thâm trầm khó hiểu “Năm năm này, em rốt cuộc cũng trở nên thông minh hơn không ít. Lộ Tịch Ngôn, em dường như chắc chắn rằng tôi sẽ vì chuyện này mà lật mặt với Sơn Khẩu Lý Mĩ?”

“Tôi vốn không chắc chắn, nhưng không phải anh đã làm như vậy thật sao?” Ít nhất lúc này tôi cũng không thể thua Nghiêm Diệu.

“Không sai, tôi còn muốn cảm ơn em nữa kìa, hai người phụ nữ bọn họ làm việc quá sự cho phép của tôi, từ lâu tôi đã tìm cớ đẩy đi, nếu không nhờ có em, tôi sẽ không tìm được lý do quyết tuyệt với bọn họ!”

Cái gì?

Rôi bất khả tư nghị nhìn Nghiêm Diệu, bạc môi lạnh nhấc lên, tặng cho tôi một ánh mắt lạnh đến thấu xương “Em thông minh nhất chính là luôn biết lợi dụng vị trí của em trong lòng tôi để bán đứng tôi, điều khiển tôi, Lộ Tịch Ngôn, tôi có nên yêu thương một người luôn khiến tôi đau lòng như vậy không? Nói cho em biết, sẽ không đâu, từ hôm nay trở đi, em không còn xứng đáng để nhận được sự tha thứ nào nữa, em chỉ có một con đường duy nhất.” Nói xong, anh đứng lên, rất nhanh nắm lấy cổ tay tôi, miệng gằn lên từng tiếng “Cùng tôi đi vào địa ngục!!!”

Nực cười.

Địa ngục? Địa ngục ư, lúc này không phải tôi ở đó rồi sao?

Tôi từ từ ngước mắt nhìn Nghiêm Diệu, trên mặt không có một chút biểu cảm nào “Nghiêm Diệu, anh luôn miệng nói yêu tôi, đó là tình yêu của anh ư? Phải không? Quả nhiên Sơn Khẩu Lý Mĩ nói không sai, trong chúng ta người đáng thương nhất chính là anh, luôn tự cho mình là đúng!!!!!!!”

Bàn tay đang nắm cổ tay tôi của Nghiêm Diệu tăng thêm lực, không ngừng siết chặt.

“Lộ Tịch Ngôn, miệng lưỡi của em quả không tệ, đúng rồi, tôi quên nói cho em một tin tốt lành, Tả Lăng của em đã ly hôn!”

Cái gì, nụ cười trên mặt tôi trở nên cứng đờ “Nghiêm Diệu, anh đã làm gì?”

“Làm gì? Chính là khiến cho Phương Mẫn biết được rõ ràng người đàn ông mà cô ấy muốn ở bên là ai!”

“Vô liêm sỉ, anh vô liêm sỉ, tại sao anh nhất định phải làm như vậy, tại sao?” Tôi khàn giọng nhưng vẫn hướng đến anh gào thét.

Nghiêm Diệu càng dùng thêm sức giữ chặt cổ tay tôi “Lộ Tịch Ngôn, tôi đã nói rồi, trò hay còn ở phía trước, em cho rằng Tả Lăng thực sự đau khổ rồi sao? Không đâu, nói cho em biết, đau khổ còn ở phía sau kìa!!”

“Đại ca!”

Trong lúc chúng tôi đang cãi vã, một người từ ngoài cửa chạy vào, có lẽ là tay chân của Nghiêm Diệu, anh ta hướng đến chúng tôi cúi thấp người hành lễ, Nghiêm Diệu liếc mắt ý bảo anh ta đến chỗ chúng tôi. Anh ta liếc tôi một cái đầy cảnh giác rồi hạ giọng nói nhỏ vào tai Nghiêm Diệu điều gì đó. S