Snack's 1967
Chẩm Thượng Thư

Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327161

Bình chọn: 8.00/10/716 lượt.

hu Thủy trên cơ thể mình, chàng không hề suy nghĩ nhiều liền đồng ý luôn.

Những chuyện như thế này chàng cũng cảm thấy không cần phải suy nghĩ quá kỹ càng.

Dạo ấy chàng luôn có nỗi phiền muộn trong lòng, bân khuâng không biết phải

làm như thế nào để giải quyết Yến Trì Ngộ mà đao không nhuốm máu.

Muốn hắn ta hoàn toàn biến mất bên cạnh Tiểu Bạch, lại không muốn để Tiểu

Bạch có chút nghi ngờ, đó quả là một chuyện không dễ dàng gì.

Đối với chàng Phượng Cửu rất khác biệt, Đông Hoa thực ra luôn biết rõ điều

đó. Nhưng tâm tình này, trong suốt một thời gian dài chàng lại không có ý tìm hiểu kỹ, hoặc không có thời gian để tìm hiểu kỹ.

Hơn nữa,

những chuyện như thế này không giống với hiệu đính và chú thích Phật

điển, không phải cứ muốn tìm hiểu kỹ là có thể ra được kết quả, đôi khi, còn cần phải có một cơ duyên.

Đông Hoa đột nhiên hiểu ra giữa chàng và Phượng Cửu rốt cuộc có mối cơ duyên gì đúng vào hôm diễn ra cuộc so tài của Tông học.

Lúc đó, chàng ngồi trên đài cao ở thung lũng Thanh Mai, cúi nhìn xuống, vừa hay chứng kiến cảnh Phượng Cửu chỉ cần dùng hai ba chiêu là có thể

khiến các đối thủ rớt khỏi cọc băng. Lúc thu kiếm vào bao, đôi môi hồng

của nàng hơi mím lại, khẽ nở một nụ cười, phong thái ung dung thướt tha

khiến chàng lần đầu tiên liên tưởng nàng với thần vị nữ vương Thanh

Khâu. Trong đầu chàng hiện lên bốn chữ đoan trang thục tĩnh.

Đoan trang thục tĩnh, nàng lại cũng có lúc xứng với những chữ này khiến chàng cảm thấy mới lạ và thú vị.

Một người hầu của tộc Tỷ Dực Điểu rón rén bước tới dâng trà, chàng đưa tay

đón lấy ly trà, nhấp một ngụm, khi đưa mắt nhìn về phía đó lần nữa, lại

thấy nàng đã thu lại nụ cười.

Dường như nàng cảm thấy nụ cười ban nãy có phần không thỏa đáng, nhân lúc mọi người không chú ý nàng khẽ

cắn môi dưới, lại nhanh chóng đưa mắt liếc một vòng như lo sợ rằng có ai đó đã nhìn thấy. Vì đôi môi của nàng căng mọng, chỉ khẽ cắn một chút,

làn môi dưới đã hiện lên vết trắng, giống như tiết đầu đông, hồng hào

bắt đầu nở, để lộ ra lớp nhụy màu phấn hồng.

Chàng đưa tay chống cằm, bỗng nhiên cảm thấy nếu phải chọn một người cho ngôi vị Đế Hậu, thực ra Phượng Cửu cũng không tồi.

Ý nghĩ đó vừa nảy sinh, chàng đã sững người lại. Sau đó chàng nghiêm túc suy nghĩ một hồi.

Không, nếu nói nàng không tồi, chi bằng nói rằng nàng là người phù hợp duy

nhất trong tứ hải lục hợp bát hoang này. Hoặc giả có thể nói, nàng là

người duy nhất khiến bản thân chàng yêu thích.

Tâm tư vẩn vơ đến chỗ đó, chàng bỗng chợt hiểu ra, hành động của bản thân mình trong thời gian gần đây rốt cuộc là vì cái gì.

Hóa ra, bản thân mình nghĩ tới chuyện này như vậy, nghĩ tới nàng như vậy.

Hóa ra, mình thích nàng.

Nhưng tại sao trong hàng nghìn hàng vạn người, chàng lại chỉ thích một mình

Phượng Cửu, chàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng kết luận rằng nhãn quang

của mình rất tốt. Vì nhãn quang tốt nên mới phát hiện ra viên ngọc thô

là nàng một cách bản năng, chàng muốn thích nàng, tự nhiên sẽ thích.

Chuyện tình cảm này, nói dễ dàng thì cũng rất dễ dàng, nói không dễ dàng thì cũng chẳng dễ dàng gì.

Cho dù thế nào, trong chiếc lồng giam giấc mộng của A Lan Nhược, chỉ cần có chàng Tiểu Bạch sẽ được bình an.

So với vẻ bình yên trong giấc mộng của A Lan Nhược, bầu không khí của Phạn Âm Cốc gần đây lại quả thực rất vi diệu.

Ngày hôm đó, hành động bất chấp trùng trùng sấm chớp cuồn cuộn, không chút

do dự bước vào kết giới giam giữ Phượng Cửu của Đông Hoa Đế Quân đã

khiến đám người đang quỳ rạp ngoài xà trận vô cùng chấn động và nghi

hoặc.

Đế Quân ở ẩn đã hơn mười vạn năm, tuy rằng hai trăm năm gần đây không biết vì cơ duyên gì mà rất coi trọng Phạn Âm Cốc, thường

xuyên tới đây giảng bài, nhưng việc động thủ trong cốc lại là chuyện

chưa từng xảy ra.

Tư thế oai hùng tay cầm kiếm đứng trên đỉnh Phù Sinh cao ngạo nhìn xuống bát hoang của Đế Quân luôn chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, hình ảnh đó như thế nào bọn họ chỉ dám thầm tưởng tượng

trong giấc mơ. Nào ngờ, vị Đế Quân đến loạn Quỷ tộc long trời lở đất bảy vạn năm trước cũng không hề xuất hiện, hôm nay lại ung dung trút bỏ

tiên lực, bước vào trong xà trận không một chút do dự như vậy?

Việc này quả thực rất chấn động.

Trong đám quần thần quỳ gối bên ngoài kia, có một vài vị đã từng được nghe

tin đồn về chuyện giữa Đế Quân và Cơ Hoành. Trước đây mấy vị đó luôn âm

thầm suy đoán, liệu có phải giữa Đông Hoa và nhạc sư Cơ Hoành của bọn họ có ẩn tình gì không. Nhưng cảnh tượng ngày hôm nay lại là thế nào?

Việc này quả thực rất đáng nghi hoặc.

Sau một hồi chấn động, nghi hoặc, mấy vị tiểu thần tiên đó trong lúc nghĩ mãi chưa thông bỗng nhiên ngộ ra.

Sự tôn quý của Đế Quân, sừng sững sánh ngang với trời đất, sự nhân đức của Đế Quân, chói lọi như vầng nhật nguyệt. Sự tôn quý và nhân đức lớn lao

đó, sao có thể liên quan với những việc hồng trần nhỏ nhoi? Cơ Hoành,

ngay cả công chúa Cửu Ca – người đang bị vây hãm lúc này, chắc chắn đều

không hề có liên quan gì đến Đế Quân. Đế Quân từ nghìn dặm xa xôi tới

cứu công chúa Cửu Ca, tất cả chỉ bởi