XtGem Forum catalog
Chân Mệnh Thiên Nữ

Chân Mệnh Thiên Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322264

Bình chọn: 9.00/10/226 lượt.

bỏ

trốn cùng cung đình đệ nhất nhạc sĩ Đường Thiếu Dật.

Bỏ trốn? Cái gì gọi là bỏ trốn? Là ý bỏ trốn một mình sao?

Nhạc sĩ Đường Thiếu Dật mặc dù chết trong cung của Tứ công chúa, nhưng qua kiểm chứng, ngoại ô Bắc Lăng chỉ có

một thi thể đã dịch dung, phỏng đoán Đường Thiếu Dật vẫn chưa tử vong,

bởi vì không có nhân chứng vật chứng nào kể được, không thể xác định

hành tung hai người.

Nói như vậy, việc Đường Thiếu Dật cùng nữ hoàng bỏ trốn, tính ra khả năng rất lớn a?

Lang Gia Tĩnh nâng quai hàm suy nghĩ, có

nguyên nhân gì khiến cho một nhạc sĩ bé nhỏ lại có thể cùng một nữ hoàng cao cao tại thượng cùng nhau bỏ trốn? Chẳng lẽ ngoài cung thật sự tố

như vậy sao?

Lang Gia Tĩnh rất muốn lật xem tiếp, đột nhiên nghe thấy tiếng thái giám thỉnh an bên ngoài Cần Chsinh Điện.

“Nguy rồi! Có người đến rồi!”

Liền nhớ tới điều cấm không cho người

ngoài vào, Lang Gia Tĩnh nhất thời hoảng tay hoảng chân, cả người chật

vật mang theo bức thư nhảy vào trong rương,“Phanh” một cái, chiếc rương

đóng lại.

Chỉ chốc lát sau có tiếng bước chân đi đến, đồng thời nghe thấy một gọng nói dễ nghe.

Đó là âm thanh nam tử trẻ tuổi, thanh

thanh lang lảnh như nước suối chảy nhẹ, trôi giạt từ từ ra ngoài không

gian, hơn nữa tràn đầy ấm áp, nhân từ, khoan dung cùng thanh minh.

Đó là thanh âm cực kỳ có học thức. Nàng

thích hắn nói chuyện ngữ điệu dễ nghe, cùng với giọng Bắc Kinh xinh đẹp. ( sặc, giọng nói mà tác giả dùng từ ‘xinh đẹp’ ? )

“Tất cả lui ra đi!”

“Dạ.”

Trốn ở trong rương, Lang Gia Tĩnh liều

mạng vểnh tai, cơ hồ cả người đều dán vào bên thùng rồi, chỉ vì muốn

nghe được giọng nói của nam nhân kia.

Đáng tiếc vị nam tử trẻ tuổi này không có thói quen lầm bầm lầu bầu như nàng, chờ cả buổi, cũng không thấy hắn mở miệng nói một câu, hơn nữa nàng trốn ở một nơi tối như hũ nút, cũng

không có phương pháp nhìn thấy diện mạo hắn, nàng chỉ có thể nghe thấy

tiếng tim đập của chính mình khi nín thở.

Hải Đường nhìn chằm chằm vào cái rương gỗ khả nghi kia, ý cười bên môi chậm rãi sâu sắc.

Nhìn chằm chằm khăn tay hoa sen lạ nằm ở

bên kia, hơn nữa sách vở một bên bị hỗn độn, không cần đoán, hắn cũng

biết người trốn trong rương gỗ kia là một tiểu nữ nhi.

Hắn không nghĩ tự mình ra tay bắt người, hắn có biện pháp làm cho bé gái này tự sa vào lưới.

Hải Đường sử dụng thân thủ nhanh gọn, khoá rương lại, sau đó bất động thanh sắc đứng lui về phía sau.

Huh? Như thế nào có tiếng ‘Tick’? Lang

Gia Tĩnh nghĩ như thế nào đi nữa, cũng không biết thanh âm này là gì.

Suy nghĩ của nàng sắp tiếp tục, tiếng người bên ngoài lại nói chuyện.

“Người đâu! Đến tẩm cung thăm hỏi Nữ hoàng.”

“Dạ!”

Huh? Hắn phải đi rồi? Hắn liền như vậy đi rồi?

Điều này sao có thể? Nàng còn không biết tướng mạo hắn ra sao!

Lang Gia Tĩnh đứng lên, không cẩn thận cái trán bị ăn đau, “Cộp” một tiếng, phát ra tiếng vang thật lớn.

“Đau quá……” Nàng xoa chỗ bị đau, vẫn

không chịu buông tha, Lang Gia Tĩnh hai tay đẩy nóc rương, lại phát hiện thế nhưng đẩy cỡ nào cũng không ra.

Đầu nàng xẹt qua một tia rùng mình –

Không, không thể nào? Chẳng lẽ nấp không cẩn thận rương khoá rồi sao?

Xong rồi! Như vậy nàng không phải là ra không được sao?

Nhớ tới nàng từng nghe thị vệ miêu tả

cảnh chôn sống, tựa tựa gống nàng ở trong rương tối đen, cuối cùng không phải đói chết, cũng là nghẹt thở mà chết, Lang Gia Tĩnh không khỏi rùng mình một cái.

Không! Nàng không cần đói chết, cũng không cần buồn đến chết!

Lang Gia Tĩnh sợ hãi đập thùng, dùng

thanh âm kinh hãi như sắp khóc la hét,“Bà vú! Thanh Thanh! Quế nhi! Ta ở chỗ này, mau thả ta đi ra ngoài! Mau thả ta đi ra ngoài a……”

Nàng dùng hết khí lực hét to, thuỷ chung không có người trả lời , Lang Gia Tĩnh càng ngày càng sợ hãi rồi.

“Nương! Nương! Mau tới cứu ta! Tĩnh nhi thề không bao giờ quậy phá nữa, không bao giờ nghịch ngợm gây sự nữa…… Ô ô……”

Lang Gia Tĩnh luôn luôn quật cường không

bao giờ nhỏ một giọt nước mắt, đối mặt với thời điểm sinh tử, vẫn là

giống như tiểu hài tử, thút tha thút thít ngồi khóc.

Nghe thấy tiếng khóc của nàng, Hải Đường

vội vã trở về, bởi vì Lang Gia Tĩnh chuyên chú khóc, nên không nghe thấy tiếng bước chân của hắn.

“Trong rương có người sao?” Hắn nhịn cười hỏi.

Có người đến rồi! Thật tốt quá! Được cứu rồi!

Tư vị tuyệt vọng biến mất, Lang Gia Tĩnh nhịn không được nín khóc mỉm cười.“Có! Có người! Mau thả ta ra ngoài!”

Hải Đường nhè nhẹ mở cái rương ra, quả nhiên thấy bên trong là một tiểu nữ nhi ngồi khóc sướt mướt.

Lang Gia Tĩnh bởi vì bị nhốt ở bên trong

tối om nếm thử mùi của cái chết, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể

tiếp ứng được ánh sáng, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt nở hoa, sau đó ibj một đôi tay hữu lực bế ra ngoài.

Nương nha! Thật cao! Thật soái! Hắn…… Vai hắn so với phụ vương còn to hơn!

“Vật nhỏ, ngươi trốn ở trong rương làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết ‘Cần Chính Điện’ là nơi không thể đùa nghịch sao?”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, Lang Gia Tĩnh liền nâng đôi mắt ngấn nước lên.

“A – thì ra là ngươi!” Là hắn! Nam nhân gọng nói dễ nghe kia!

Hải Đường cư